Lấy nàng đến, còn mệt chút? Phượng Thiển khó thở: “Ngươi nằm mơ đi! Cô nãi nãi ta là vật báu vô giá, cái gì mà muốn ta đến đi? Ngươi cảm thấy miễn cưỡng, ta còn không vui đâu!”
Gặp quỷ đi!
Đại mỹ nhân như nàng người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, bây giờ nàng còn chưa nẩy nở, nhiều lắm chỉ tính là tiểu mỹ nhân, nhưng mặc kệ thế nào, nhân sĩ học thức uyên bác xuyên qua như nàng nên được coi như gấu trúc được bảo vệ được không? Xú nam nhân này dám xem thường nàng!
Hiển nhiên nàng đã quên, nàng không chỉ là Phượng Thiển, còn là “Phượng tiệp dư” là vợ bé trên danh nghĩa của nam nhân này!
Quân Mặc Ảnh cũng không so đo với nàng, cười liền không nói.
Không vội, một ngày nào đó, hắn sẽ khiến vật nhỏ cam tâm tình nguyện ở bên người hắn, vĩnh viễn.
“Ăn xong đi còn thay quần áo.” Quân Mặc Ảnh đứng dậy đi đến bên giường, chọn trái chọn phải, cuối cùng chọn một bộ áo dài màu lam. Tuy chất liệu quần áo không thể so với trong cung, nhưng năng lực làm việc của Lý Đức Thông rất tốt, chọn chất vải và kiểu dáng đều là thượng thừa.
Phượng Thiển “À” một tiếng, lại há mồm uống hai ngụm canh, thế này mới vừa lòng vuốt bụng, nhận quần áo trong tay hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng mặc nam trang cổ đại, tự nhiên không biết mặc, không e dè cởi váy sam trên người, nhưng không biết mặc vào người như thế nào.
Không chịu yếu thế, đành phải dương cằm nhìn Quân Mặc Ảnh một cái: “Vì cái gì quần áo nam nhân mặc vào còn phiền toái hơn nữ nhân?”
Quân Mặc Ảnh buồn cười, đành phải cầm quần áo, mặc cho nàng từng cái từng cái một, sửa lại vạt áo, sửa sang lại dung nhan. Sau khi mọi thứ đều xong, Quân Mặc Ảnh nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng ngẩn người, trong mắt phượng hiện lên một tia kinh diễm.
Vốn tưởng rằng dáng vẻ vật nhỏ mặc nữ trang đã đẹp lắm rồi, không nghĩ tới nàng mặc nam trang lại kinh diễm như vậy, búi tóc chưa thay đổi, vẫn là búi tóc của nữ tử, mắt ngọc mày ngài, cái miệng nhỏ nhắn hơi mân mê, dung nhan thanh tú tinh quái.
Đột nhiên Quân Mặc Ảnh có chút hối hận khi quyết định muốn dẫn nàng đi ra ngoài.
Dáng vẻ vật nhỏ thu hút người nhìn như vậy, sao có thể để người khác nhìn?
“Tóc thì làm sao bây giờ?” Phượng Thiển sờ búi tóc, có chút đau đầu.
Để hoàng đế mặc quần áo cho nàng đã đủ kiêu ngạo, còn muốn người ta chải đầu cho nàng?
Cho dù nam nhân này có thể đồng ý, không nhất định hắn biết búi!
Phượng Thiển bĩu môi, thầm nghĩ nam nhân này vừa thấy chính là người sống an nhàn sung sướng, nếu không phải bởi vì hắn là nam nhân, khẳng định cũng không biết quần áo nam nhân mặc như thế nào!
Quân Mặc Ảnh đi ra phía trước vốn không lo lắng còn có thể có vấn đề này, nhắc tới mới nhớ, Hàn Tiêu và Ảnh Nguyệt đều là hai nam nhân huyết khí phương cương, cho dù bọn họ biết búi tóc, hắn cũng không để bọn họ búi cho vật nhỏ! Tuy Lý Đức Thông là tổng quản phụ nội vụ, nhưng cũng vì như thế, bình thường ở trong cung làm sao cần hắn đi làm loại việc này?
Cố tình mình lại chưa làm việc này bao giờ, chẳng lẽ còn phải học bây giờ hay sao?
Chỉ còn lại Hi phi, mặc kệ nàng có thể đi hay không, vật nhỏ tuyệt đói không để nàng búi tóc cho.
Xem ra, nếu vật nhỏ muốn mặc nam trang, bọn họ cần phải mua một nha hoàn mới được.
“Á!” Phượng Thiển đột nhiên vỗ tay, trên mặt đầy tươi cười: “Có!”
Không phải là kiểu tóc nam nhân sao, còn có thể làm khó người hiện đại như nàng hay sao?
Quân Mặc Ảnh kinh ngạc nhìn nàng, chỉ thấy nàng lung tung bỏ tram trên đầu xuống, tóc cứ thế duỗi ra.
Cái loại động tác không câu nệ tiểu tiết này, thiếu chút nữa khiến cho Quân Mặc Ảnh nghĩ đi lên giúp nàng. Dùng sức như vậy, vật nhỏ không biết đau sao? Nhưng không đợi hắn phản ứng lại, Phượng Thiển đã tháo hết tram cài ra, đầu đầy tóc đen chảy xuống, rối tung trên vai.
Ngay cả cây lược gỗ Phượng Thiển cũng không dùng, trực tiếp lấy tay, bàn tay thon dài xen vào mái tóc đen như mực, hai màu đối lập lại làm cho nàng càng mê người hơn.
Chẳng được bao lâu, nàng đã thành công buộc tóc kiểu đuôi ngựa đơn giản, dùng dây cột tóc Lý Đức Thông mua về buộc lại, dây cột tóc màu vàng gần giống màu quần áo Quân Mặc Ảnh mặc trên người.
“Ngươi đây là...?” Quân Mặc Ảnh nhìn kiểu tóc mới này, thần sắc có vài phần cổ quái.
Không thể không nói, cứ như vậy, quả thật tốt hơn nhiều lúc trước, ít nhất không nữ tính như trước. Nhưng khuôn mặt trắng nõn khéo léo không thể che dấu được, vẫn trong veo trắng nộn như nước, thật là... Mặc kệ nam hay nữ, đều khiến người khác đui mù.
“Thế nào, cũng không tệ lắm đi?” Phượng Thiển chạy nhanh đến trước gương đồng, xoay trái xoay phải ngắm, khóe miệng càng kéo lên, hiển nhiên là rất vừa lòng với dáng vẻ hiện tại của mình.