La Khả Tiệp đẩy nhanh cước bộ, đi như chạy ra khỏi chánh điện. Đến khi đôi mắt bắt gặp Tiết
Doãn đứng chờ bên dưới hằng hà sa số các bậc tam cấp, nàng mới buông
lỏng được tâm trạng căng thẳng. Tiết Doãn thấy nàng bước đến liền vội
vàng tiến lại hỏi thăm:
”Muội không sao chứ?”
”Không sao. Doãn đại ca không cần quá lo lắng.”
Tiết Doãn thở ra một hơi, gương mặt giãn ra. Nhưng khi đáy mắt chạm đến bàn tay đầy máu của La Khả Tiệp, hắn phát hoảng lên:
”Tiểu Tiệp, cái này...”
La Khả Tiệp lúc này mới cảm thấy bàn tay đau rát. Nhưng nàng chỉ cười
nhạt, mi mắt cũng không động. Chút thương tích này thì nhằm nhò gì.
”Vết thương nhỏ thôi, trên chiến trường sương máu giăng đầy mắt, sớm đã quen rồi.”
Lời nói thản nhiên của nàng càng khiến chân mày Tiết Doãn nhíu chặt. Hắn
lôi ra tấm khăn tay từ trong ngực áo, bắt lấy bàn tay bị thương của La
Khả Tiệp, vừa giúp nàng quấn tạm vào vết thương vừa càu nhàu:
”Chiến trường cực khổ không nói, trở về đây muội nhất định phải dưỡng thân cho tốt. Đầu của muội còn chưa khỏi hẳn đâu.”
La Khả Tiệp bị hắn càm ràm ngược lại không cảm thấy khó chịu mà còn ấm
lòng vì được quan tâm. Nàng quan sát đoá hoa hải đường thêu sinh động
như thật trên chiếc khăn tay, đôi môi nhỏ nhắn bật ra câu khen ngợi:
”Nữ hồng của Liên Chi tỷ tỷ thật là tinh tế, quả nhiên xứng danh kinh thành tứ đại tài nữ của Hoàng Quốc.”
La Khả Tiệp đột nhiên nhắc đến thê tử của Tiết Doãn khiến động tác của hắn nhất thời đình trệ. Tiết Doãn gượng gạo cười: “Muội quá khen rồi.”
”Muội khen Liên Chi tỷ tỷ, huynh khách sáo cái gì?” La Khả Tiệp chớp mắt, dài giọng trêu chọc.
”Đừng nói lảng sang chuyện khác.” Tiết Doãn thắt hai đầu khăn tay lại, từ tốn tiếp lời “Vì sao muội lại đột nhiên muốn từ quan?”
Nụ cười trên đôi môi La Khả Tiệp bị kéo xuống. Nàng thu tay về, đáy mắt
như sâu thêm một tầng suy tính nhưng phong thái vẫn ung dung điềm tĩnh
đến lạ.
”Doãn đại ca, Khả Tiệp năm nay đã hai mươi ba tuổi, nữ tử ở độ tuổi của muội đã sớm có con trai con gái biết chạy biết nhảy rồi.” La Khả Tiệp nói, lại như than thở mà thấp thoáng chút mong chờ ao ước.
Tiết Doãn nhất thời không biết nói gì. Nàng nói đúng, nữ tử bình thường mười sáu, mười bảy tuổi đã yên bề gia thất, đến độ tuổi của nàng liền có ít
nhất một hai hài tử rồi. Chỉ riêng nàng mười sáu tuổi vào cung, mười bảy tuổi ra thao trường luyện binh, mười tám tuổi được phong tướng quân ra
biên giới dẹp loạn. Từ khi đó đến nay, ba năm biên giới, lại gần ba năm
chống Hoa Quốc cùng truy lùng bè phái Dương Vương, tính đi tính lại đã
sáu năm trôi qua. Thanh xuân tươi đẹp của nàng đã vùi ngoài sa trường
rồi.
Nữ tử kiên cường mạnh mẽ như vậy khiến nam nhân cảm thấy
yên tâm nhưng lại thiếu đi một phần suy nghĩ cho cảm xúc của nàng. Thật
ra nàng cũng chỉ là một nữ tử thôi.
Đáy mắt Tiết Doãn nhìn La Khả Tiệp ánh lên tia cảm xúc dị thường. Tại sao đến lúc này nàng lại nghiêm túc nghĩ đến chuyện gia thất như vậy? Lại nhớ đến cử chỉ quan tâm ân
cần của nàng dành cho An Hành lúc ở đại trướng ngoài biên giới, Tiết
Doãn lờ mờ hiểu rõ.
Hắn nhíu mi, tầm mắt dời xuống đôi môi đỏ
mọng của nàng. Đáy mắt hắn trầm xuống. Vừa rồi nàng che mặt nên hắn
không nhận ra, bây giờ nhìn kỹ lại thấy môi nàng có chút sưng tấy, như
là bị người khác hôn qua. Không biết là do sau khi gặp hoàng thượng mới
có, hay là trước đó nữa.
Tiết Doãn nghiêng về vế đầu hơn. Ba vị
phu quân trong phủ đều do thánh chỉ ban xuống mà thu vào, tình cảm giữa
nàng và bọn họ vốn xa cách. Trong khi mối quan hệ mập mờ của hoàng
thượng và La Khả Tiệp, Tiết Doãn cũng mơ hồ phát giác đôi chút. Hoàng
thượng là người thế nào Tiết Doãn không tỏ tường nhưng cũng nắm bắt được bốn, năm phần. La Khả Tiệp thủy chung dành tình cảm cho người ngần ấy
năm qua, hôm nay đột nhiên lạnh nhạt hờ hững, lại một mực vì từ quan
không ngại tự hắt nước bẩn lên bản thân. Hoàng thượng kiêu ngạo như vậy
há lại để yên.
Tiết Doãn siết chặt nắm tay, dù hắn không cam lòng thì thế nào? Hắn đã có thê tử, đó là sự thật. Mà cho dù hắn vẫn còn độc thân thì thế nào? La Khả Tiệp còn có ba phu quân, người nào cũng tuấn
lãng, thân thế hiển hách bí hiểm, lại được thánh chỉ tứ hôn. Bên cạnh
còn có hoàng thượng không ngừng nhìn chằm chằm coi giữ. Khi nào thì đến
lượt Tiết Doãn hắn có vị trí trong lòng nàng?
Hắn tự than thở với chính mình, rồi lại nhìn sang La Khả Tiệp, rất tự nhiên cho nàng cái nhìn quan tâm:
”Chỉ cần muội thích là tốt rồi.”
La Khả Tiệp gật nhẹ đầu, đáy mắt sáng long lanh.
”Bây giờ muội cảm thấy vô cùng nhẹ nhỏm.”
Đúng vậy. Có lẽ sau ngày hôm nay nàng sẽ mất tất cả. Binh quyền, chức tước,
địa vị, tài sản,... Nàng không có gì nhưng đã đạt được tất cả mọi thứ
bản thân mong muốn. Sự nhẹ nhàng, thanh thản. Có thể nàng sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng, nhưng nàng vĩnh viễn không phải chỉ là La Khả Tiệp - một thứ nữ La gia. Không còn tiểu nữ hài chỉ biết mặc người khác sắp đặt,
cũng không còn thiếu nữ bất chấp mạng sống để giữ mãi nụ cười trên đôi
môi đế vương.
”Chúng ta trở về thôi.”
Nàng nói rồi đếm
từng bước chân rời đi. Hai trăm ba mươi bước. Nàng quay đầu nhìn lại
hoàng cung vàng son hoa gấm, cảnh vật lại xen chút tịch liêu dưới ánh
mặt trời ban sáng. Hơi lạnh vươn vấn lượn lờ, tâm tình con người lại nao nao chờ ngày đông hoàn toàn qua đi để mùa xuân trở về mang đến sức sống cho vạn vật.
La Khả Tiệp ngẩng mặt nhìn lên. Kiếp trước nàng đã bao lần đứng trên hoàng thành, đưa mắt ngắm nhìn giang sơn phía chân
trời. Bây giờ mọi thứ chỉ như cơn gió thoảng qua. Cơ đồ đế nghiệp gì đó
vẫn nên buông bỏ thôi.
Nàng nhắm mắt, lắng nghe tiếng cổng thành khép lại như đang nghe tiếng lòng của chính mình. Nàng đã bỏ lại quá
khứ phía sau cánh cổng ấy, từ nay nàng bắt đầu cuộc sống hạnh phúc mà
bản thân đã đánh mất.
Nếu chỉ còn hai mươi năm, nàng không cầu gì hơn nữa.
La Khả Tiệp vén rèm xe bước vào trong. Nàng ngồi ngay ngắn, đáy mắt bình
thản lại mềm mại xinh đẹp. Bên tai thoáng truyền đến giọng nói của Tiết
Doãn. Đầu nàng có chút đau, đã không thể nghe rõ hắn nói gì, chỉ biết
sau đó bánh xe ngựa chậm rãi chuyển động, bỏ lại hoàng thành ở phía sau.
Không biết qua bao lâu mơ hồ truyền đến tiếng Tiết Doãn gọi nàng. La Khả Tiệp nâng đầu, cố gắng níu kéo chút tỉnh táo còn sót lại.
Nàng vén rèm lên, nắm lấy tay Tiết Doãn chậm rãi bước xuống. Trước mắt nàng mờ đi, mồ hôi rịn khắp vầng trán mệt mỏi.
Tiết Doãn lo lắng nhìn biểu hiện của nàng:
”Muội có sao không?”
”Không sao.” La Khả Tiệp lắc đầu “Chắc là ngồi xe ngựa không quen thôi.”
”Muội vào trong nghỉ ngơi đi. Đừng lo nghĩ nhiều.” Tiết Doãn nhẹ giọng căn dặn.
”Tiểu muội đã biết.”
La Khả Tiệp cố gắng nở nụ cười. Nàng nói vài câu từ biệt Tiết Doãn rồi quay lưng sải bước vào trong.
Nàng bước đi trong trạng thái lâng lâng bất định, cả người nặng nề. La Khả
Tiệp đâm sầm vào một người. Nàng chao đảo, người kia vươn tay kéo nàng
lại, giọng nói trầm thấp xen lẫn lo lắng truyền đến:
”Tiểu Tiệp, nàng làm sao vậy?”
La Khả Tiệp ngẩng mặt lên, vừa vặn bắt gặp gương mặt tuấn lãng vì hoang
mang mà có phần khó coi của Cẩm Giai Hạo. Nàng mấp máy môi, cổ họng có
chút khô khốc. Cẩm Giai Hạo nhíu mày, nâng tay áo lau đi mồ hôi trên
trán La Khả Tiệp.
Hắn vén phần tóc trên đỉnh đầu của nàng sang
hai bên, để lộ vết thương tím xanh. Cẩm Giai Hạo không nói nhiều lời,
trực tiếp bế La Khả Tiệp lên ôm về Tùng Hiên của mình.
Hắn đặt nàng ngồi ngoài bàn đá trong sân rồi vội vội vàng vàng lao vào phòng.
La Khả Tiệp cố gắng điều hoà nhịp thở. Bầu không khí nhu hoà thanh mát
trong Tùng Hiên giúp nàng tỉnh táo đôi chút nhưng đầu vẫn không ngừng
truyền đến từng trận đau nhứt.
Cẩm Giai Hạo cầm trên tay lọ dược, thật cẩn thật thoa vào vết thương của La Khả Tiệp. Cảm giác mát lạnh
truyền đến, La Khả Tiệp kéo lại bảy phần tỉnh táo. Nàng thở hắt ra một
hơi, chớp mắt vài lần mới nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
”Thế nào? Nàng còn đau không?” Cẩm Giai Hạo thấy cơ thể La Khả Tiệp buông lỏng vài phần liền hỏi.
”Đã tốt hơn nhiều rồi.” La Khả Tiệp dịu giọng đáp, cổ họng khá khô khiến âm giọng của nàng có chút khàn.
Cẩm Giai Hạo không nói gì. Hắn quay lưng trở vào phòng mang ra trà cụ, trực tiếp pha cho La Khả Tiệp một ly trà nóng hổi. Hắn nâng ly trà lên thổi
vài hơi cho đỡ nóng rồi đặt vào tay nàng, từ tốn nói:
”Nàng uống chút trà thảo dược này đi.”
”Đa tạ chàng.”
La Khả Tiệp nhận lấy, chậm rãi nhấp vài ngụm. Hương thơm của thảo dược và
lá trà tươi mát tan trong miệng, xua đi cảm khác khô khốc khó chịu.
Cẩm Giai Hạo thấy vẻ mặt La Khả Tiệp khá lên mới thở phào nhẹ nhỏm. Hắn đưa tay cài đoạn tóc rũ loạn của nàng sang mép tai, thâm tình nói:
”Chúng ta là phu thê, không nên khách khí như vậy.”
Cẩm Giai Hạo nói rồi tháo chiếc khăn thêu đã thấm màu máu trên tay La khả
Tiệp ra. Hắn rửa sạch vết thương của nàng qua nước lấy lọ thuốc giúp
nàng bôi lên cẩn thận mới băng lại bằng cuộn vải trắng sạch sẽ hơn.
La Khả Tiệp đặt ly trà xuống, vừa vặn bắt lấy nụ cười nhạt trên môi Cẩm
Giai Hạo. Không giống như khí chất thanh tao của Mộ Viễn Kỳ hay cảm giác uy nghiêm tỏa ra hào quang vạn trượng của Hạ Chính Nghiên, con người
Cẩm Giai Hạo luôn đem đến cho người khác cảm giác nguy hiểm nhưng lại
từng bước từng bước đi về phía hắn trong vô thức, bị hắn thu hút, bị hắn hấp dẫn.
Như nụ cười lúc này trên môi hắn. Rõ ràng chỉ là một
đường cong rất nhỏ, cười như không cười, nhưng đủ sức để đánh gục thần
trí của người khác.
Chỉ một từ thôi “yêu nghiệt“. Nam tử này thả ra đường quả nhiên là hại nước hại dân.
La Khả Tiệp vừa nghĩ vừa chống cằm thưởng thức vẻ đẹp của Cẩm Giai Hạo.
Chân mày sắc bén, mắt phượng tà mị, sống mũi cao hoàn hảo, gương mặt góc cạnh,... Từng đường nét đều thể hiện sự ưu ái của thần phật.
La Khả Tiệp càng nhìn càng mê say. Nàng mỉm môi, giọng nói tràn ngập ý cười vui vẻ:
”Phu quân, đã ai nói chàng rất yêu nghiệt chưa?”
Lời vừa ra La Khả Tiệp thật hận muốn tát cho bản thân một cái vì miệng
nhanh hơn đầu, chưa suy nghĩ gì đã nói một câu bại hoại như vậy.
Chân mày Cẩm Giai Hạo hơi nâng lên, rõ ràng là ngạc nhiên tột cùng. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt long lanh ngập ý cười vui vẻ của La Khả Tiệp, nụ cười
trên môi sâu hơn một tầng:
”Người đời thường khen vi phu tuấn lãng, xinh đẹp, nhưng yêu nghiệt thì...Tiểu Tiệp là người đầu tiên.”
Hắn dài giọng, chống cằm nhoài người về phía trước, bộ dáng lười biếng lại
tà mị như hồ ly. Gò má La Khả Tiệp nóng bừng. Nàng chớp mắt vài lần, vụn trộm nuốt vài ngụm nước trà xuống cổ họng khô khốc.
”Chàng thật không biết xấu hổ!”
Nàng trách, lại như có phần ngượng nghịu. Trên đời ai lại tự nói mình tuấn
lãng, xinh đẹp một cách tự nhiên như chàng. Thật không biết khiêm tốn.
Cẩm Giai Hạo cất tiếng cười khanh khách. Nhưng rất nhanh đáy mắt đã khoác
lên vẻ điềm tĩnh đến lạ. Hắn nhìn La Khả Tiệp chằm chằm, bộ dáng nghiền
ngẫm dò xét. Ánh mắt ấy như xuyên sâu tận đáy lòng nàng. La Khả Tiệp bối rối quay đầu nhìn hướng khác.
Cẩm Giai Hạo vươn tay nắm lấy cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng vào hắn. Nụ cười nhạt không đứng đắn lại nở rộ trên môi.
”Tiểu Tiệp, vi phu yêu nghiệt như vậy nàng có thích không?”
”Cái...cái này...”
La Khả Tiệp lắp bắp, câu từ đều nghẹn trong cổ họng. Nàng nghe rõ tiếng
tim mình đập dồn dập, mi mắt rũ xuống liền bắt gặp vạt áo khép hờ lỏng
lẻo của Cẩm Giai Hạo. Mùi hương nam nhân vờn quanh đùa cợt lý trí và sức chịu đựng của La Khả Tiệp.
Gần quá rồi!
”Có thích không?” Cẩm Giai Hạo không cho La Khả Tiệp lùi bước, hắn càng ngày càng áp sát
lấy nàng, dù nàng có muốn kháng cự cũng không thể.
La Khả Tiệp ngây ngốc gật đầu liên tục.
Nàng hít sâu một hơi, đưa tay ngăn cản chàng lấn tới. Mi mắt nàng khẽ động, chân mày nhíu lại, dò xét:
”Chàng học cách dụ người này từ thanh lâu sao?”
Cẩm Giai Hạo dừng bước, môi mỏng hạ xuống đường cong bỡn cợt, khoác lên vẻ
nghiêm túc lạ thường: “Tiểu Tiệp, ta là Các chủ Bạch Nhật Các, việc đến
thanh lâu chỉ để che mắt người đời thôi.”
Hắn vừa dứt lời thân
thể La Khả Tiệp chợt khựng lại. Thân phận của hắn nàng dĩ nhiên biết.
Kiếp trước hắn từ bỏ toàn bộ vinh hoa phú quý để đến Linh Sơn tự tụng
kinh cầu phước cho nàng. Hắn vì nàng buông bỏ chức vị Các chủ Bạch Nhật
Các, kẻ nắm trong tay một nửa huyết mạch kinh tế của Hoàng Quốc.
Nàng có thể không cảm động sao? Dù tâm nàng có là sỏi đá cũng bị mài mòn bởi chân tình sâu sắc mà thôi.
Kiếp này Cẩm Giai Hạo không chút ngần ngại nói ra thân phận của mình với
nàng, chứng tỏ hắn tin tưởng nàng nhiều thế nào. La Khả Tiệp nghĩ, nếu
kiếp trước nàng quan tâm đến ba phu quân một chút, kết cuộc sẽ không đau đớn như vậy. Mà nàng cứ thế rơi vào vạn kiếp bất phục.
Rất may nàng còn có thể quay đầu.
”Chàng đang cố nói cho ta biết mị hoặc quyến rũ của những nữ tử câu hồn nơi
thanh lâu đều do chàng dạy sao?” La Khả Tiệp dài giọng, gương mặt mất đi nửa phần nghiêm túc.
Cẩm Giai Hạo nhất thời không ngờ đến phản
ứng của nàng. Không tức giận, không hoài nghi, không truy xét. Chỉ có
thản nhiên hơn nữa còn xen chút đùa cợt. Bạch Nhật Các xưa nay luôn bị
triều đình nhìn ngó, nàng lại đối với hoàng đế kia trung thành như vậy,
theo tính cách của nàng thì phải truy xét đến cùng mới đúng.
Cẩm Giai Hạo bước lùi về sau, đáy mắt trầm xuống một tầng.
”Tiểu Tiệp nàng thay đổi rồi.” Hắn nói.
La Khả Tiệp nghe thấy lời này nhất thời đờ người. Nhưng nàng chỉ có thể kéo lên nụ cười nhạt, không nhanh không chậm đáp:
”Phải, ta đã thay đổi.”
Nàng ngẩng cao đầu nhìn sâu vào đôi mắt phượng sắc sảo của Cẩm Giai Hạo:
”Chàng có muốn biết tại sao không?”
Hắn im lặng, cái nhìn hướng đến nàng tăng thêm nghiền ngẫm. Hắn không trả
lời xem như là đồng ý, La Khả Tiệp tiến lên một bước, vân đạm phong
khinh tiếp lời:
”Giai Hạo, trước đây ta đã từng nói với chàng,
ngày mai ở phía trước nếu ta không đuổi theo giấc mơ của mình mọi thứ sẽ kết thúc khi mặt trời lặn và trở về điểm xuất phát khi mặt trời lên.
Chàng còn nhớ không?”
”Ta dĩ nhiên là nhớ.”
Cẩm Giai Hạo
gật đầu không do dự, từng câu nói ngày đó vốn đã khắc sâu tận tâm can.
Ngày ấy nàng chỉ vào ánh mặt trời sáng chói vừa núp bóng xa ngoài khơi.
Hoàng hôn nhuộm một màu ấm nóng rực rỡ. Nàng còn nói mặt trời luôn ôm ấp giấc mơ to lớn của bản thân, trôi dạt sau một ngày dài trên nhân gian
nhưng đến cuối cùng lại lặng lẽ bỏ cuộc rồi núp bóng ở một nơi nào đó,
nhường chỗ cho bóng đêm ngự trị. Để rồi sang hôm sau lại ôm ấp giấc mơ
của chính mình lướt đi trên con đường cũ.
”Mỗi người đều có giấc
mơ của mình, ta đã dùng thanh xuân để theo đuổi giấc mơ ấy. Nhưng rồi ta mới bừng tỉnh, hoá ra đó chỉ là ta đơn phương ngộ nhận, giấc mơ sớm đã
bị vấy bẩn, trở thành ác mộng. Còn ta cứ mù quáng chạy theo dù bản thân
sớm đã trở về điểm xuất phát mà nào có hay.”
La Khả Tiệp rũ mi
mắt, cảm giác đắng chát khó chịu chạy dọc trong thân thể. Nàng không đau đớn vì sự bạc bẽo của thói đời, cũng không trách Hạ Chính Nghiên, nàng
chỉ cảm thấy việc thừa nhận lỗi lầm của bản thân thật sự không dễ chút
nào.
Nhưng nàng vẫn phải nói ra, mọi thứ phải thật minh bạch, nàng muốn xác định tình cảm của mình, tìm lại giấc mơ của bản thân.
”Đến lúc này ta vô tình phát hiện ra, giấc mơ thật sự từ lâu đã ở bên ta,
đều do ta cố chấp không quay đầu thôi.” La Khả Tiệp nâng hai bàn tay lên như đang nâng niu bảo vật vô hình nào đó, nàng nhìn sâu vào đôi mắt Cẩm Giai Hạo, dịu giọng hỏi “Chàng có thể tin tưởng ta không? Cho ta một cơ hội bắt đầu lại có được không?”
La Khả Tiệp chờ đợi. Cơn gió
thoảng lặng lẽ lướt qua, khuếch trương sự im lặng đáng sợ. Dù vậy bầu
không khí giữa họ vẫn rất nhu hoà, chân mày Cẩm Giai Hạo giãn ra. Chàng
tiến lên một bước, vươn tay nắm lấy bàn tay La Khả Tiệp, thở dài một
hơi:
”La tướng quân, vi phu thân đã là của nàng, ta còn có thể quay đầu sao?”
Yêu nàng chính là việc vĩnh viễn không thể quay đầu.
”Nếu ta không phải La tướng quân thì thế nào? Nếu ta cái gì cũng không có,
địa vị, chức tước, thậm chí là tài sản, hoặc là ta chỉ như một nữ tử
bình thường, không biết phân tranh, không biết võ nghệ, càng không biết
điều binh khiển tướng thì như thế nào?”
Nếu như nàng chỉ là một
nữ tử bình thường sẽ tốt hơn chẳng. Người đời có câu yểu điệu thục nữ
quân tử hảo cầu. Nhưng nàng từ lúc tám tuổi đã theo sư phụ học võ, mười
sáu tuổi vào cung, mười tám tuổi lãnh binh dẹp loạn biên giới, sớm đã
không biết thế nào là yểu điệu thục nữ, vậy thì làm thế nào để níu kéo
bước chân phong lưu của quân tử đây? Khi giữa nàng và họ không tồn tại
mối liên kết, ràng buộc nào nữa.
”Không.” Cẩm Giai Hạo trả lời “Nếu nàng không phải La tướng quân La Khả Tiệp, ta nhất định sẽ không yêu nàng.”
Trái tim La Khả Tiệp chùn xuống đến tận cùng, thân thể nàng bất giác run
rẩy. Nàng cố gắng thu tay về nhưng không thể, Cẩm Giai Hạo đã siết chặt
lấy bàn tay nàng, chậm rãi tiếp lời:
”Nếu ngay từ đầu nàng không
biết mưu tính, không biết phân tranh thì chúng ta đã không thể gặp được
nhau. Nếu như nàng không biết võ công, không biết điều binh khiển tướng
thì đã không có Hoàng quốc tướng quân La Khả Tiệp vang danh thiên hạ.
Nếu nàng không phải là La tướng quân thì ta đã không thể tìm được nàng,
càng không thể ở cạnh nàng đến tận bây giờ. Cho nên nàng không thể trở
thành bất kỳ người nào khác ngoài La tướng quân La Khả Tiệp, dù sau này
nàng mất hết tất cả, thậm chí thay đổi cả tính cách thì cũng đã muộn
rồi. La Khả Tiệp, ta đã trầm luân mất rồi, nàng nghĩ ta sẽ để nàng chạy
thoát sao?”
Nàng thay đổi, nhưng hắn không thay đổi là được. Nàng chạy trốn hắn truy đuổi nàng đến cùng. Người mà Cẩm Giai Hạo hắn đã
nhận định thì cả đời này dù nàng có chết cũng phải đem theo món nợ ân
tình với hắn, kiếp sau cùng nhau dây dưa cả đời.
La Khả Tiệp vỡ
oà trong những xúc cảm dạt dào. Từng câu từng chữ của hắn khi thì như
gió xuân ấm áp, lúc lại như ngọn lửa đêm đông, khiến cho La Khả Tiệp
lênh đênh trên những cảm xúc bất định. Vui mừng, hạnh phúc, ấm áp, yêu
thương,...không một từ ngữ nào có thể xác định rõ ràng.
Nàng chưa kịp bình tâm lại Cẩm Giai Hạo đã kéo nàng về phía hắn, vòng tay ôm lấy
nàng, giam giữ nàng trong vòng ngực ấm áp. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên gáy La Khả Tiệp, cẩn thận từng chút một tránh đụng phải vết thương của
nàng.
Cẩm Giai Hạo ấn nụ hôn lên trán La Khả Tiệp, đầu hơi cúi xuống thì thầm với nàng:
”Tiểu Tiệp, từ rất lâu rồi ta muốn tìm được nàng để nói rằng, mọi việc nàng
làm không hề vô dụng. Cũng như mặt trời dù mỗi ngày chỉ đi trên một đoạn đường, cứ mọc rồi lại lặn, kết thúc rồi lại trở về điểm xuất phát,
nhưng nếu như không có mặt trời sự sống cũng sẽ héo mòn đi. Nếu như
không có nàng Hoàng quốc đã không thể bình yên thế này, loạn trong giặc
ngoài, bách tính sẽ đói khổ lầm than. Nàng sai ở chỗ đã đặt tâm trên
người đế vương nhưng ta chấp nhận cho nàng sửa đổi, bởi vì nếu Hạ Chính
Nghiên biết quý trọng nàng, hay chỉ yêu nàng bằng một phần nhỏ của An
Hành thôi thì ta đã chẳng thể ở bên cạnh nàng. Tất cả đều là ý trời, chỉ còn thiếu sót một thứ đó là tâm của nàng mà thôi.”
Từng có lão
ma nữ nói với hắn, nếu không có mặt trời sự sống trên thế gian không thể tồn tại. Hắn không tin, ban đêm thì làm gì có mặt trời, mọi thứ vẫn ổn
đấy thôi. Thế là bà ta đã đưa cho hắn một cái cây, bảo hắn nuôi nó ở một nơi không có tia sáng mặt trời nào có thể chạm tới, đợi đến khi đêm
xuống thì mang nó ra ngoài thưởng trăng thôi. Kết quả chưa tới hai ngày
cái cây đã héo rũ. Lúc ấy hắn đã tin, và thua một cách trầm trọng. Hắn
phải tiếp nhận kì huấn luyện đặt biệt theo như đã giao ước.
Và đã trưởng thành để có thể nắm giữ một nửa huyết mạch kinh tế của Hoàng quốc.
Nhưng khi hắn tìm thấy nàng, làm đủ mọi cách để có được thánh chỉ tứ hôn và ở bên nàng thì nàng chỉ cho hắn cái nhìn lạnh nhạt hờ hững. Hắn từng
thống hận, nếu hắn có thể tìm ra nàng sớm hơn thì mọi chuyện có lẽ đã
khác. Nhưng khi gặp Mộ Viễn Kỳ ở La tướng phủ hắn đã hiểu ra. Tâm của
nàng không ở đây. Dù là một người đến trước, lại yêu nàng không kém gì
hắn như Mộ Viễn Kỳ cũng không thể chiếm được một phần nhỏ sự quan tâm
của nàng. Đến khi An Hành xuất hiện rồi bị nàng mang ra sa trường chỉ
với mục đích chữa bệnh cho thương binh, hắn đã buông bỏ mọi lòng tham
của mình. Tâm của nàng đặt trên người đế vương, chí hướng của nàng nơi
non sông vạn dặm, chỉ cần nàng thấy vui là được.
Vì vậy hắn kiên
nhẫn chờ đợi, cuối cùng đã đợi được ngày này, nàng quay đầu lại và nhìn
thấy hắn, quan tâm đến hắn, mong muốn được tha thứ.
Mặt trời dù
bị màn đêm chiếm lĩnh nhưng vẫn có thể bắt đầu vào một ngày mới, tiếp
tục mang lại nguồn sống cho sinh linh vạn vật. Thì nàng, mặt trời trong
trái tim hắn, cũng có thể bắt đầu lại từ đầu, cùng nhau tạo nên cuộc đời thanh nhàn, hạnh phúc.
Cẩm Giai Hạo siết chặt vòng tay ôm lấy La Khả Tiệp, cảm nhận hơi thở của nàng. La Khả Tiệp áp sát tai vào ngực
trái của Cẩm Giai Hạo lắng nghe tiếng trái tim đập dồn dập. Cơn gió mát
lạnh thổi vào luồng sinh khí tươi mới. Cả hai im lặng cảm nhận đối
phương.
Mãi đến một lúc sau La Khả Tiệp mới ngẩng mặt nhìn Cẩm Giai Hạo, bờ môi cong lên nụ cười:
”Vậy sau này khi ta bị tịch biên tài sản, ta có thể yên tâm đến thanh lâu ở cùng chàng rồi.”
Cẩm Giai Hạo trợn to mắt nhìn nàng. Đến thanh lâu? Ở cùng hắn? Không hiểu
sao nghe nàng nói những lời này hắn chỉ muốn phát hỏa. Nhưng chưa kịp
hỏi cho ra lẽ bên tai đã vọng đến tiếng rơi vỡ vô cùng lớn.
Hắn
và nàng cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh, phát hiện Mộ Viễn Kỳ đứng
đó, dưới chân bạch y thanh thoát là rất nhiều mảnh vỡ, có lẽ là một cái
chén, nước bên trong thấm xuống lớp đất bên dưới. Mộ Viễn Kỳ tái mặt,
bước từng bước thật nhanh tiến gần hai người họ.
”Nàng vừa nói cái gì?”