“Viễn Kỳ.” La Khả Tiệp khẽ gọi.
”Nàng vừa nói gì? Tịch thu tài sản là thế nào? Đến thanh lâu ở lại là thế nào?”
Mộ Viễn Kỳ sấn tới kéo La Khả Tiệp về phía mình. Lần đầu tiên nàng thấy
chàng tức giận như thế này. Cảm giác nguy hiểm tỏa ra từ chàng khiến hô
hấp nàng khó khăn, tay chân bất giác run rẩy.
La Khả Tiệp chưa
kịp ứng phó với Mộ Viễn Kỳ thì đã bị Cẩm Giai Hạo tóm lấy cánh tay còn
lại. Vẻ mặt âm trầm đáng sợ của hắn so với Mộ Viễn Kỳ không kém hơn dù
chỉ một phần.
”Ta cũng đang muốn biết đây. Tiểu Tiệp, trên chánh điện hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Cẩm Giai Hạo nghiến răng nghiến lợi. Phu nhân của hắn bán thân bán mạng
trên sa trường, vừa trở về đã bị đe dọa tịch thu tài sản, thế là thế
nào? Nếu thật sự có chuyện này hắn cũng không ngại khuấy đảo Hoàng Quốc
một trận đâu. Không thể thay tân đế thì cũng phải để Hạ Chín Nghiên lao
đao lận đận!
”Tiệp...Tiệp...không bị La mặt đen làm khó chứ?”
An Hành nép phía sau Mộ Viễn Kỳ đột nhiên đánh bạo tiến lên tóm lấy tay áo La Khả Tiệp giật mạnh. Vẻ mặt ngây ngô của y hiện rõ mồn một nét lo
lắng, còn không ngừng đảo mắt nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới. Y
phát hiện trán nàng đỏ lên liền đưa tay xoa nhẹ nhẹ:
”Tiệp Tiệp đau...Tiểu Hành cũng đau. La mặt đen không tốt. Lão đại, lão nhị, chúng ta đi đánh La mặt đen đi.”
An Hành giương đôi mắt cáu giận đề nghị với Mộ Viễn Kỳ và Cẩm Giai Hạo.
”Thật sự là lão già ấy?”
Cẩm Giai Hạo gầm lên. Vừa rồi nàng trở về thì choáng váng té ngã, vết
thương cũ vừa lành lại có dấu hiệu bị tác động khiến nàng đau đầu sau đó mất dần ý thức. Hắn thật không dám nhớ lại vẻ mặt lúc đó của nàng, khi
ấy hắn cũng sợ đến thở không ra hơi.
Thì ra ngọn nguồn mọi chuyện là từ con cáo già ấy! Được lắm, một cái La gia thôi mà. Đích tử của La
Mạnh Kính là La Cảnh Tuấn còn phải nhìn sắc mặt của Bạch Nhật Các mà
sống qua ngày đấy! Đừng nói đến Triệu gia mà lão ta gả đích nữ bảo bối
La Hoa Thiên vào. Bên ngoài là gia tộc lớn trong kinh đô nhưng lại xuất
phát từ thương nhân mà lên, hơn nữa còn gánh món nợ với Bạch Nhật Các
trên vai. Triệu gia chỉ cần một cái phẩy tay của Cẩm Giai Hạo xem như
xong, nữ nhi bảo bối của lão còn có thể ra vẻ tự đại hào hoa phú quý
được sao?
Không biết an phận!
Trái với Cẩm Giai Hạo lửa
giận ngút trời, Mộ Viễn Kỳ có phần bình tĩnh hơn. Ánh mắt chàng nhìn La
Khả Tiệp ngày càng phức tạp, thậm chí còn rơi vào suy tính sâu xa. Nàng
dở khóc dở cười. La mặt đen, xem ra phụ thân nàng rất hợp với cái tên
này. Nhưng thấy vẻ mặt đáng sợ của ba phu quân, tâm La Khả Tiệp dù được
lấp đầy bởi mật ngọt vẫn không đành lòng nhìn ba người họ vì nàng mà hao tổn nhiều tâm tư.
”Các chàng yên tâm, ta thật sự không có gì.” La Khả Tiệp nhẹ giọng trấn an.
Nhưng vẻ mặt ba người kia vẫn căng thẳng không thôi. Nàng thở dài ra một hơi, chậm rãi tiếp lời:
”Bây giờ chúng ta cùng nhau ngồi xuống, vừa uống chút trà vừa nghe ta thuật lại mọi chuyện có được không?”
An Hành nghĩ nghĩ rồi gật nhẹ đầu. Hai người kia sau một hồi đắn đo cũng
đồng ý. Vậy là bốn người ngồi vây quần ngoài bàn đá ở Tùng Hiên. Mộ
Viễn Kỳ đưa tay rót một ly trà thảo dược trên bàn, nâng ly trà lên ngửi
qua một hơi. Chân mày tinh tế nhíu lại. Chàng lấy ra từ trong vạt áo gói bột trắng đổ vào trà rồi đưa cho La Khả Tiệp:
”Nàng uống đi.”
”Đa tạ chàng.” La Khả Tiệp nhận lấy rồi chậm rãi uống.
Vẫn là hương thơm thanh mát của thảo dược không hề thay đổi. Nàng không
biết Mộ Viễn Kỳ cho gì vào trà lại có vẻ không ảnh hưởng đến hương vị.
Nàng đặt chén sứ xuống bàn, từng lời từng lời từ tốn thuật lại mọi
chuyện đã xảy ra. Dĩ nhiên là có lược bớt vài việc liên quan đến Hạ
Chính Nghiên.
La Khả Tiệp dứt lời sắc mặt của ba người kia còn khó coi hơn hẳn. Nàng thở dài ra một hơi, bờ môi kéo lên nụ cười thản nhiên:
”Chỉ là một cái tước vị thôi, có cũng được không có cũng chẳng sao. So với
vinh hoa phú quý ta lại muốn cùng các chàng có một cuộc sống tiêu diêu
tự tại hơn.”
”Ta không tiếc vinh hoa phú quý, ta chỉ tiếc công
sức nàng đã bỏ ra cuối cùng còn phải lãnh một chậu nước bẩn.” Mộ Viễn Kỳ đau lòng nói.
Nhìn vẻ mặt ba người đã có vẻ hoà hoãn La Khả Tiệp cười càng đậm. Nàng chớp mắt vài cái, một tay chống cằm, ý vị thâm
trường nói:
”Ta nào có thể để bản thân trắng tay được. Không có bạc làm thế nào mà tiêu diêu tự tại?”
”Ý nàng là?”
Cẩm Giai Hạo nhướng mày hoài nghi. Hắn không thiếu bạc, hắn dư sức có thể
cho nàng cuộc sống vinh hoa phú quý, chỉ là hắn không biết nàng có ý
định làm gì tiếp theo.
”Ta định đến Kỳ Bảo Trang một chuyến.” La Khả Tiệp đáp, nàng nâng mắt nhìn Mộ Viễn Kỳ đề nghị “Chàng đi với ta được không?”
”Được.”
Mộ Viễn Kỳ lập tức đáp ứng. Chàng không hề đắn đo dù chỉ một khắc.
”Vậy Giai Hạo và Tiểu Hành đợi tin tốt của ta nhé? Lúc trở về chúng ta lại mở tiệc, thế nào?” La Khả Tiệp vui vẻ nói.
”Nàng thấy thích là được. Để ta gọi vài đoàn ca cơ đến. “
Cẩm Giai Hạo ngã người ra sau, bộ dáng lười biếng yêu mị. Nàng đã nói như
vậy hắn cớ gì phải khiến nàng phiền muộn. Yến tiệc diễn nhiên phải có,
hơn nữa phải làm thật lớn, xem như chúc mừng nàng thoát khỏi chốn long
tranh hổ đấu kia.
”Tốt! Càng náo nhiệt càng tốt!” La Khả Tiệp reo lên, nàng quay sang An Hành dịu dàng nói: “Tiểu Hành, trà của chàng pha rất ngon, thịt thỏ nướng cũng thật ngon, Tiệp Tiệp rất muốn ăn thịt thỏ và uống trà do Tiểu Hành làm.”
Nghe La Khả Tiệp nói vậy hai mắt An Hành sáng lên, y quơ tay loạn xạ:
”Vậy Tiệp Tiệp đi cùng lão đại, Tiểu Hành sẽ pha trà và nướng thịt cho Tiệp
Tiệp. Sẽ làm thật nhiều, thật nhiều. Tiệp Tiệp mau trở về nhé!”
”Ừ, Tiểu Hành thật ngoan!”
La Khả Tiệp xoa đầu An Hành rồi quay sang Mộ Viễn Kỳ, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Chàng không nói lời nào lập tức theo sau nàng.
Kỳ Bảo Trang là tiền trang lớn nhất Hoàng Quốc, cách La Tướng phủ hai con
phố. La Khả Tiệp lẳng lặng cùng Mộ Viễn Kỳ bước đi trên con đường đông
người. Nữ tử vận xiêm áo màu hoàng hôn sóng vai cùng nam tử bạch y chi
lan ngọc thụ, khí chất sáng ngời tựa như hạc trong bầy gà nhanh chóng
thu hút ánh nhìn của dân chúng.
La Khả Tiệp tăng nhanh cước bộ,
độ nửa tuần trà đã đến Kỳ Bảo Trang. Nàng lập tức bước nhanh vào trong,
xuyên qua từng ngỏ ngách như đã vô cùng thân thuộc với nơi này. Hạ nhân
làm việc trong Kỳ Bảo Trang thấy nàng đều né sang một bên cung kính gọi
một tiếng “La tướng quân“. Nàng gật nhẹ đầu, thong dong dời bước đến
trước mặt nam tử mang dáng vẻ ngọc thụ lâm phong đang ngồi gảy bàn tính.
”Lăng đại thúc!” La Khả Tiệp gọi lớn.
Ngón tay thon dài của Lăng Tử khựng lại. Hắn hơi ngẩng mặt lên, dấu vết
tháng năm càng tô đậm vẻ cương nghị chính chắn, mục quang tựa hồ thủy,
trong veo nhưng âm trầm, mày kiếm hơi nhíu lại, mở miệng một tiếng khàn
đục lộ vẻ không vui:
”Tiểu nha đầu, mới vài năm không gặp đã chẳng biết quy củ gì rồi.”
La Khả Tiệp bĩu môi, sà xuống bàn đá ngồi đối diện với Lăng Tư: “Vài năm
không gặp Lăng đại thúc vẫn mang dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, mạo tựa
Phan An như ngày nào.”
”Mạo tựa Phần An thì ta không dám nhận.
Tiểu nha đầu ngươi còn biết nịnh nọt cơ đấy. Không sợ vị mỹ thiếu niên
phía sau ngươi ghen sao?” Lăng Tử vỗ mạnh một cái vào đầu La Khả Tiệp,
tươi cười nói.
”Vãn bối Mộ Viễn Kỳ ra mắt Lăng đại nhân.” Mộ Viễn Kỳ quy củ chắp tay, lễ độ cúi đầu.
”Lão nhân ta rời khỏi quan trường đã lâu, tân đế cũng lên ngôi rồi, không
dám nhận hai từ đại nhân cao cả như vậy. Ngược lại Mộ công tử mới xứng
là thiếu niên anh tài.” Lăng Tử vân đạm phong khinh nói, trong từng câu
chữ dường như còn mang một tầng ý vị khác.
”Tiền bối quá khen.”
”Theo nha đầu kia gọi ta Lăng đại thúc được rồi.” Lăng Tử cười hiền với Mộ
Viễn Kỳ rồi quay sang La Khả Tiệp hỏi: “Phải rồi nha đầu, ngươi có
chuyện gì mà tìm đến ta thế này?”
La Khả Tiệp đáp: “Khả Tiệp có một vài thứ mong Lăng đại thúc sửa đổi giúp.”
Nàng lấy ra một xấp giấy tờ đưa cho Lăng Tử rồi nói: “Ở đây có ngân phiếu,
khế đất, biệt viện, gia trang,...tổng cộng chiếm hai phần gia sản của
Khả Tiệp. Nhờ Lăng đại thúc chia ra làm ba phần, đổi sang tên Mộ Viễn
Kỳ, Cẩm Giai Hạo và An Hành.”
Nàng vừa dứt lời Lăng Tử và Mộ Viễn Kỳ trợn to mắt nhìn nàng. Suốt quãng đường đi chàng không ngừng suy
nghĩ rất nhiều nhưng không ngờ nàng lại dùng đến một cách này. Để bọn
hắn sở hữu hai trong ba phần gia sản của nàng thì thứ triều đình tịch
thu chỉ có một toà La tướng phủ và vài rương vàng bạc trong khố phòng
thôi.
Quả nhiên quan trường đã tôi luyện con người nàng tới mức
này. La Khả Tiệp không phải chỉ là một tiểu cô nương mặc người bày kế.
Nàng cũng không cho phép người khác đoạt đi tất cả của mình. Nàng càng
không đem bán tính mạng của bản thân không công để người hưởng lợi, còn
tiện đường đặt điều bôi nhọ.
”Nha đầu này quả nhiên trưởng thành
rồi, đã đủ khả năng tặng sính lễ hùng hậu thế này cho phu lang nữa cơ.”
Lăng Tử vỗ tay xuống bàn đá cười lớn “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tận lực giúp ngươi.”
”Vậy cảm tạ Lăng đại thúc trước.”
Lăng Tử gấp xấp ngân phiếu và khế đất đặt vào hộp rồi đột nhiên hỏi.
”Khả Tiệp này, ngươi có tin tức gì của Yên nhi không?”
”Con vừa từ chiến trường về, cũng chưa gặp được sư phụ.”
La Khả Tiệp trả lời. Nàng không khỏi thầm thở dài trong lòng. Lăng đại
thúc đối với sư phụ là một mảng tình thâm. Chỉ tiếc tâm của người chỉ
đặt ở bốn chữ “tiêu diêu tự tại”, chưa từng có ý định vì ai đó mắt dừng
bước.
”Ta hiểu rồi. Nha đầu, nếu ngươi có tin tức gì của nàng
phải lập tức báo cho ta có biết không?” Vẻ mặt Lăng Tử lộ rõ thất vọng.
Ông thở dài một hơi, tỉ mỉ dặn dò.
”Tiểu Tiệp đã biết. Lăng đại thúc yên tâm, chỉ cần có tin tức của sư phụ con nhất định sẽ báo cho người.”
La Khả Tiệp gật đầu trấn an ông. Nàng thật sự cũng muốn biết sư phụ hiện
như thế nào. Đã năm năm trôi qua, rất nhiều biến đổi. Không biết người
đã đạt được cuộc sống tiêu diêu tự tại chưa? Đời trước của nàng, từ khi
ra chiến trận đến khi chết trên tay Hạ Chính Nghiên cũng không có cơ hội gặp lại sư phụ dù chỉ một lần.
Nếu như lần nữa tương ngộ thật sự là cách cả đời người. Nghĩ đến đây tâm nàng không khỏi bồi hồi.
”Tốt! Nha đầu, chuyện ngươi nhờ vả ta sẽ tận lực giúp ngươi. Khi nào có thời
gian thì đến đây cùng ta thưởng mỹ tửu.” Lăng Tử hào sảng đề nghị. Khí
thế trên người ông bộc lộ rõ hào quang của một lão tướng đã từng hiên
ngang rong ruổi trên sa trường.
”Chỉ sợ người thấy con liền phiền muộn thôi. Nhắc đến mỹ tửu, Khả Tiệp có một vò rượu Bách Hoa, nếu người không chê bai con liền sai hạ nhân mang đến tặng người.”
”Tiểu nha đầu, có đồ tốt còn khách sáo này nọ với ta. Ngươi thừa biết lão nhân yêu rượu chỉ kém Yên Nhi.”
”Vậy Khả Tiệp liền mượn hoa kính phật. Ngày tới sẽ cùng người phóng khoáng uống một trận. Thế nào?”
”Được!”
Hai người nói chuyện với nhau tươi cười vui vẻ, tiếng cười vọng thẳng khắp
trang viên. Bầu không khí nhu hoà giữa bọn họ thật giống như thân nhân
lâu ngày gặp mặt. Chuyện tiếp chuyện thoắt cái đã đến trưa, mặt trời
treo lơ lững trên đỉnh đầu.
Lăng Tử đích thân tiễn La Khả Tiệp và Mộ Viễn Kỳ ra tiền môn, quan tâm căn dặn:
”Ngươi nhớ phải bảo dưỡng thân thể thật tốt, vết thương trên đầu ngươi xem ra không nhẹ đâu.”
”Người yên tâm. Con có ba phu quân, hai người y thuật cao minh, Khả Tiệp muốn chết cũng khó.” La Khả Tiệp tinh quái cười.
”Là lão nhân ta lo thừa rồi.” Lăng Tử vỗ trán, rồi quay sang Mộ Viễn Kỳ nói “Hôm nay chỉ lo nói chuyện với tiểu nha đầu nên có phần sơ sót với
ngươi. Ngày sau nhớ cùng nàng thường xuyên đến đây với ta. Cửa lớn Kỳ
Bảo Trang luôn mở rộng đón các ngươi.”
”Lăng đại thúc khách khí. Viễn Kỳ nhất định sẽ cùng Khả Tiệp thường xuyên viếng thăm người.” Mộ Viễn Kỳ đạm mạc đáp.
”Tốt! Tốt! Đều là người một nhà cả.” Lăng Tử cười hiền, ánh mắt đảo sang La
Khả Tiệp, chậm rãi xoa đầu nàng “Ngươi giữ trong tay nhiều bảo vật như
vậy nhất định phải trân trọng, có biết không?”
”Khả Tiệp đã biết. Lăng đại thúc, người nhớ giữ gìn sức khỏe, chớ để bản thân sầu muộn.” La Khả Tiệp nâng mắt, nhẹ giọng đáp.
Nàng đã nhận ra bản thân ôm trân ngọc bảo bối của thế gian trong tay, vậy
thì cần gì phải long tranh hổ đấu, bán thân bán mạng, chỉ cần bình thản
trôi qua từng ngày đã đủ rồi. Nhưng nam nhân trước mặt nàng lại vướng
phải mối tương tư sâu muộn không thể nào buông bỏ. Một đời của ông có lẽ chỉ còn sự chờ đợi bước chân của một nữ tử.
Lăng Tử rũ mi mắt
trầm buồn, lời nói như đang thở than, nặng trĩu: “Ta làm sao có thể
không sầu muộn đây. Tiểu nha đầu, ta thật muốn biết ngươi làm thế nào để buông bỏ được chấp niệm trong lòng.”
La Khả Tiệp chớp mắt, bối
rối không biết làm thế nào cho phải. Nàng đã vô tình chạm đến vết thương trong lòng ông, càng không thể nói nàng phải chết một lần mới có thể
buông bỏ chấp niệm nặng nề kia.
”Không cần dùng vẻ mặt ấy nhìn
ta. Lão gia tử vẫn chưa thê thảm đến nỗi một tiểu nha đầu như ngươi phải thương hại. “ Lăng Tử cười buồn, đưa tay xoa đầu La Khả Tiệp.
”Con thật sự không có ý đó.” La Khả Tiệp vội vàng nói.
”Lòng ngươi thế nào ta còn không hiểu sao? Trở về đi nha đầu, mặt trời đã lên cao rồi.”
La Khả Tiệp nhìn thấy vẻ buồn thương hằn sâu nơi đáy mắt ông. Nàng chẳng
thể làm gì hơn ngoài việc chắp tay cúi đầu, buông nhẹ lời từ biệt. Hơn
ai hết nàng hiểu cảm giác âm thầm yêu một người đau đớn thế nào, khó từ
bỏ thế nào. Hoặc là chết tâm hoặc là cứ mãi ôm một mối tình từng khắc tê tâm liệt phế.
Cay đắng làm sao.
La Khả Tiệp bước đi, đầu
hơi ngẩng lên thu cả bầu trời xanh vào tầm mắt. Nàng hít sâu một hơi,
lắng nghe tiếng bước chân của Mộ Viễn Kỳ sóng vai bên cạnh. Giữa con
đường tấp nập người qua lại vẫn cảm nhận được chàng vai kề vai cất bước. Nàng đã không còn sợ cô đơn từ rất lâu rồi. Vì từng có người thiếu niên hằng ngày tấu cầm gảy khúc vì nàng xua đi tịch mịch cô đơn.
”Viễn Kỳ.” La Khả Tiệp đột nhiên dừng bước ngẩng mặt lên gọi.
”Ta ở đây.” Chàng đáp.
”Chúng ta đến đó đi.”
Nàng mỉm cười chỉ vào Đoan Ngọc Trai, cửa hiệu trang sức có tiếng trong kinh thành. Mộ Viễn Kỳ chưa kịp trả lời đã bị nàng nắm tay kéo đi.
Hai người vừa bước vào lão bản đang tiếp một vị khách liền vội vàng tiến đến, hồ hởi nói:
”La tướng quân hôm nay ghé thăm, lão phu quả nhiên nhặt được đại phúc. Đến, ta giới thiệu cho người vài món trang sức trân bảo.”
”Vậy phiền Lâm lão bản rồi.” La Khả Tiệp mỉm cười.
Mộ Viễn Kỳ khẽ nhíu mi, nàng luôn đối xử với mọi người ôn hoà như vậy, khó trách ai ai cũng quý mến nàng. Dân chúng trong kinh thành chỉ cần nghe
đến ba chữ “La Khả Tiệp” liền không ngớt lời khen ngợi dành cho nàng. Có người còn thống hận nàng đã thành gia lập thất, không thì cũng chẳng
ngại mang nhi tử đến cầu thân. Nhắm chừng số người muốn đính thân với
nàng cũng đủ sức đạp đổ cửa phủ.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, đáy mắt Mộ Viễn Kỳ tối lại. Chàng siết chặt lấy bàn tay nàng hơn.
La Khả Tiệp đang chăm chú lựa chọn những món trang sức mà Lâm lão bản vừa
mang lên. Thấy Mộ Viễn Kỳ chợt siết chặt tay nàng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vòng ngọc xanh biếc nàng vừa chạm vào. La Khả Tiệp nghĩ chàng
thích liền mỉm cười cầm vòng ngọc nói với Lâm lão bản:
”Ta lấy cái này.”
”Chậm đã.”
Giọng nói lôi kéo La Khả Tiệp và Mộ Viễn Kỳ đi chuyển hướng nhìn. Nữ tử vận
một thân hoa phục sặc sỡ, vừa nhìn đã biết không phải nhân vật tầm
thường. Ngũ quan cân đối, thanh tú mềm mại lại có phần kiêu ngạo.
Nữ tử kia hất cằm đi về phía La Khả Tiệp, đoạt lấy vòng Ngọc trên tay nàng, ngắm nghía sơ qua rồi cất cao giọng nói:
”Lão bản, cái vòng này ta thích. Ông mau ra giá đi.”
”Cô nương này thật ngại quá, chiếc vòng này La tướng quân đã chọn trước. Ở
đây còn nhiều vòng tay thượng đẳng khác, để lão đây lấy cho cô nương
xem.”
Lâm lão bản lập tức phân phó hạ nhân mang trân bảo lầu trên xuống, nhưng đã bị tuỳ tùng của vị tiểu thư kia ngăn lại.
”Không cần phiền phức như vậy.” Nữ tử nhếch môi cười, hướng đôi mắt sắc bén
nhìn La Khả Tiệp “Ta nghe nói La tướng quân là người giản dị không màng
danh lợi, chắc sẽ không giành vòng ngọc với ta đâu nhỉ? “
Nữ tử
vận hoa phục vừa dứt lời khách nhân ở Đoan Ngọc Trai không ít người nhìn nàng ta bàn tán. Một lời này khiến người nào không hiểu rõ còn tưởng La Khả Tiệp chen ngang đoạt vòng ngọc của nàng ta vậy. Trong khi chính
nàng ta giật chiếc vòng từ tay La Khả Tiệp.
Quả nhiên là một trò khôi hài.
La Khả Tiệp chỉ cười nhạt, mi tâm cũng không động: “Nếu vị tiểu thư này
thích thì cứ lấy đi, dù sao bản tướng cũng chưa đưa bạc.”
Nói rồi nàng dời mắt quay mặt đi, không hề để tâm tới dáng vẻ đắc thắng của nàng ta.
Nữ tử kia bị bỏ lơ liền tức giận công tâm, bàn tay siết chặt đến các khớp
tay trắng bệt. Nàng ta dõi mắt nhìn Mộ Viễn Kỳ bên cạnh La Khả Tiệp.
Chàng nhíu mi, ghì chặt lấy bàn tay của La Khả Tiệp ngăn nàng bước tiếp.
La Khả Tiệp dừng chân, ghé sát vào người chàng thì thầm:
” Chàng thật sự thích cái vòng đó sao?”
Nàng nghĩ chỉ cần chàng gật đầu nàng nhất định sẽ đoạt lại bằng mọi cách. Dù nhìn dáng vẻ của nữ tử kia không tầm thường, nàng ngại chọc vào bọn quý tộc nên nhường một bước. Nhưng không thể ủy khuất Mộ Viễn Kỳ được.
”Không.” Mộ Viễn Kỳ lắc đầu, chàng vươn tay lấy một chiếc vòng vàng khảm bích ngọc lên, cười nói “Ta thấy cái này cũng rất đẹp.”
”Vậy...”
”Xin lỗi, hạ nhân bên người ta nhìn trúng cái vòng này rồi.”
La Khả Tiệp vừa mở miệng nữ tử kia đã chen ngang, thô bạo giật lấy vòng tay từ Mộ Viễn Kỳ.
”Khả Tiệp, đôi khuyên tai thủy trích này rất hợp với nàng.” Chàng không để ý đến cử chỉ ngông cuồng nàng ta, ngón tay thon dài nâng đôi khuyên tai
ướm thử lên tai La Khả Tiệp.
”Thủy trích trong suốt này cũng thật hợp nhãn bản tiểu thư. Thu lấy!”
”Ừm, bản chỉ cẩm ngọc cũng không tồi, Khả Tiệp, nàng thử xem.”
”Tiếc quá, gần đây ta vừa tập bắn cung, vừa hay cần dùng đến bản chỉ. Đến, thu lấy!”
“...”
Mộ Viễn Kỳ cứ một món lại một món cầm lên khen ngợi, nữ tử kia liền giật
lấy. Được tầm năm, sáu loại trang sức nàng ta liền đập tay hét lên: “Lão bản, ngươi có bao nhiêu trang sức đều gói lại cho ta. Bản tiểu thư mua
hết!”
”Vị tiểu thư này...ngài...”
Lâm lão bản lúng túng,
Đoan Ngọc Trai nhiều trang sức như vậy, nếu nữ tử này chỉ thuận miệng
nói đùa thì ông biết tính làm sao? Các chủ Bạch Nhật Các không chấp nhận bất kì bất cứ sơ sót nhỏ nào. Nếu ngài ấy biết ông để một nữ tử ở đây
làm loạn chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
”Ông không nghe tiểu thư ta nói sao? Nhanh tay lên!” Nha đầu đi bên cạnh nữ tử kia ném một xấp
ngân phiếu xuống trước mặt Lâm lão bản, hống hách quát.
Lâm lão
bản ngẩng mặt nhìn La Khả Tiệp. Nàng giận run người, đầu cúi thấp xuống
âm trầm đáng sợ. Đến mức này kẻ ngu cũng nhận ra nữ tử kia đang cố ý đối đầu với nàng. Nàng nhịn đến phát hỏng rồi.
La Khả Tiệp giận
nóng người, tưởng chừng như sẽ bộc phát dữ dội, nào ngờ Mộ Viễn Kỳ kéo
nàng vào lòng, vòng tay ôm lấy nàng. Chàng cúi đầu thì thầm chỉ đủ hai
người nghe: “Đoan Ngọc Trai là một trong những sản nghiệp của Bạch Nhật
Các, chúng ta phải giúp Giai Hạo kiếm chút ngân lượng để tiêu diêu tự
tại chứ.”
Lửa giận vừa trào lên đã bị dập xuống không còn thấy
tăm hơi. Nàng ngước mắt nhìn Mộ Viễn Kỳ, gật nhẹ đầu, có chút không cam
lòng cắn môi.
Biểu cảm của nàng thu vào mắt nữ tử vận hoa phục, nàng ta đắc ý lên giọng:
”Thật ngại quá La tướng quân, trang sức ở Đoan Bản Trai ta đã mua hết rồi.
Nếu người muốn lựa thì đến cửa hàng hạ đẳng khác thử xem.”
Dứt
lời nàng ta liếc nhìn Mộ Viễn Kỳ một cái rồi nghoe nguẩy bỏ đi. Bọn hạ
nhân khệ hệ bê từng hộp từng hộp châu ngọc theo sau nàng ta, bỏ lại đám
người trong Đoan Ngọc Trai ngơ ngác nhìn theo.
”Nữ tử gì thế này? Thật đúng là ngông cuồng!”
”Nhìn bộ dáng hẳn là con nhà quyền quý, sao ta chưa từng gặp qua nhỉ?”
”Chẳng biết nhà nào lại giáo dưỡng nữ nhi thành thế này, đúng là bất hạnh.”
”La tướng quân nhường một bước nàng lại lấn một trượng, ti tiện hết mức!”
”La tướng quân quá nhân từ rồi.”
“...”
Không ít lời bàn tán cứ thế mà tràn ra. Vài tiểu thư khuê các còn truyền tai
nhau bàn luận náo nhiệt. Cũng có vài người tiến đến an ủi La Khả Tiệp
vài câu.
Nàng chỉ gật nhẹ đầu, không nói gì thêm. Bọn họ từng người nối bước nhau rời khỏi Đoan Ngọc Trai.
Lâm lão bản nhìn xung quanh thấy chỉ còn La Khả Tiệp và Mộ Viễn Kỳ, ông
liền tiến lại gần hai người, híp mắt cười: “La tướng quân không cần
buồn, ta có giữ lại vật này cho người.”
Nói rồi ông lấy ra một
cây trâm bạch ngọc đơn giản mà tính tế, màu trắng thượng hạng trơn mượt, nhìn lướt qua liền biết là hàng trân quý khó tìm.
La Khả Tiệp
đưa tay nhận lấy, trong lòng không khỏi vui mừng: “Đa tạ Lâm lão bản có
lòng. Hay là thế này, cây trâm này bao nhiêu ta sẽ trả gấp đôi. “
”La tướng quân không cần khách khí. Con trai của ta ở quân doanh nhờ có
tướng quân che chở dạy dỗ mới nên người, không còn lêu lỏng, trở thành
một nam tử hán đại trượng phu trưởng thành hơn hẳn. Cây trâm bạch ngọc
này xem như chút tấm lòng của ta, mong tướng quân nhận lấy.”
”Sao lại có thể như vậy. Chuyện ở quân doanh là trách nhiệm của ta. Lệnh
công tử nên người đều do chính bản thân hắn tự nhận thức được. Ta nào có làm được gì. Vô công bất thụ lộc, Lâm lão bản không cần khách khí như
vậy.”
La Khả Tiệp lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho Lâm lão bản
rồi kéo tay Mộ Viễn Kỳ rời đi. Ông chưa kịp lên tiếng bóng dáng hai
người họ đã khất tầm. Lâm lão bản đành cất tấm ngân phiếu vào người, sai hạ nhân dọn dẹp mọi thứ rồi quay lưng rời đi tính toán sổ sách.
La Khả Tiệp kéo Mộ Viễn Kỳ đi được một đoạn thì dừng lại. Nàng đối mặt với chàng, kiễng chân lên cài bạch ngọc trâm xuyên qua búi tóc đen nhánh
của chàng.
Nàng quan sát Mộ Viễn Kỳ từ trên xuống dưới, hài lòng cười: “Quả nhiên chỉ có bạch ngọc mới xứng với chàng.”
Bạch ngọc trắng sáng như ánh trăng lại có màu mỡ dê thật mịn. Nhìn vào dù
mộc mạc nhưng lại tăng thêm một phần thanh cao đạm mạc cho người cài nó. Bạch ngọc trâm kết hợp với Mộ Viễn Kỳ quả nhiên không thể hợp hơn được
nữa.
”Bạch ngọc cũng không xứng với ta bằng nàng.” Mộ Viễn Kỳ nhìn sâu vào mắt La Khả Tiệp, một tay đặt lên eo nàng, dịu giọng nói.
”Chàng thật là...”
La Khả Tiệp xấu hổ ho nhẹ vài đợt, phát hiện người dân qua đường chú ý đến mình liền nhẹ nhàng lách khỏi vòng tay của Mộ Viễn Kỳ, kín đáo nắm tay
chàng cùng nhau hồi phủ.
Về đến nơi La Khả Tiệp phát hiện rất
nhiều quan binh đứng trước tiền môn. Nàng giật mình lo sợ, trong lòng có chút bất an. Động tác của Hạ Chính Nghiên quả nhiên thật nhanh. Hắn còn không cho nàng kịp ăn mừng đã ra tay rồi.
Mộ Viễn Kỳ vỗ nhẹ vai trấn an La Khả Tiệp. Nàng điều hoà nhịp thở, lấy lại dáng vẻ bình tĩnh cùng Mộ Viễn Kỳ vào trong.
Quả nhiên Cao Tần, thái giám thiếp thân của Hạ Chính Nghiên, đang ngồi
thưởng trà trong hoa viên đợi nàng, trên tay còn cầm cuộn thánh chỉ màu
vàng sáng chói mắt. Cẩm Giai Hạo và An Hành đứng từ xa giám thị lão ta
bằng cặp mắt dè chừng, dò xét.
La Khả Tiệp giữ vững bước chân chậm rãi tiến vào. Thấy Cao Tần ngẩng đầu lên nhìn, nàng liền dừng bước, đạm mạc nói:
”Không biết Cao công công đến tuyên chỉ, đã để công công đợi lâu.”
”La tướng quân đã trở về thì quỳ xuống tiếp chỉ thôi.” Cao Tần không nóng không lạnh đáp.
La Khả Tiệp lập tức quỳ xuống, quy củ cúi đầu. Mộ Viễn Kỳ, Cẩm Giai Hạo,
An Hành cùng những hậu nhân có mặt ở đó đồng loạt quỳ xuống.