Khi La Khả Tiệp tỉnh
dậy đã là cuối giờ Dậu (7h tối). Gần đây số lần ngã bệnh ngày một nhiều, thân thể lại không vận động bao nhiêu dẫn đến sức chịu đựng của nàng
kém hẳn lúc trước. Toàn thân nàng vô lực, từng cái giơ tay nhấc chân đều nặng nề mệt mỏi.
Nàng hoảng hốt ngồi bật dậy nhìn bầu trời tối
đen bên ngoài. Ngày mai đã là đại thọ bảy mươi của nội tổ phụ, mà nàng
giờ phút này còn nằm đây. Trời sụp tối như vậy tìm đâu cho ra lễ vật
chứ?
La Khả Tiệp đưa tay nâng trán phiền muộn. Nội tổ phụ vốn
không thích mấy thứ bách thọ đồ, tượng quan âm gì đấy, nàng cũng không
muốn tuỳ tiện mua đại thứ đồ trân châu ngọc hiếm chói mắt nào tặng cho
ông. Những thứ đó trong mắt ông chẳng khác nào rác rưởi.
Nàng
hoàn toàn hiểu, tính cách của nàng đều do ông dưỡng thành, nàng làm sao
không biết ông muốn cái gì, cần cái gì chứ. Vốn định xuất phủ một chuyến đến hoàng cung tìm lại bộ Hoàng Kim Giáp dâng lên mừng đại thọ nội tổ
phụ, nhưng bây giờ xem như hỏng rồi.
La Khả Tiệp thở dài, co
người lại lui vào một góc, đôi mắt nhìn xa xăm. Cẩm Giai Hạo một thân
hoa phục bước vào bắt gặp dáng vẻ này của nàng liền hiểu ra suy nghĩ
trong lòng nàng. Mỗi lần La Khả Tiệp gặp bế tắc đều ngồi co mình lại, vẻ mặt mờ mịt lại có phần đáng thương. Chỉ cần nhìn thấy nàng thế này, tâm Cẩm Giai Hạo không nhịn được khó chịu ngứa ngáy, hận không thể đem mọi
thứ trong thiên hạ nhét vào tay nàng.
Hắn đặt chén thuốc vừa sắc xong lên bàn, từng bước tiến lại gần La Khả Tiệp, lo lắng hỏi:
”Nàng sao vậy?”
Mi mắt La Khả Tiệp khẽ động, nàng quay sang nhìn Cẩm Giai Hạo:
”Ngày mai đã là đại thọ của nội tổ phụ nhưng ta lại chưa kịp chuẩn bị lễ vật.”
Nghe nàng nói hắn nhịn không được cong môi lên cười. Hắn còn tưởng là chuyện gì kinh thiên động địa lắm. Lại nhìn vẻ mặt ủ dột của nàng, hắn đột
nhiên nổi lên hắc tâm muốn chọc ghẹo. Vậy là Cẩm Giai Hạo nhàn nhạt
cười, từng bước tiến đến ngồi xuống bên cạnh La Khả Tiệp, bày ra bộ mặt
nghiêm túc:
”Nàng chinh chiến ba năm liền nội tổ phụ đã lo lắng
bao nhiêu, bây giờ cả lễ vật cho ông ấy nàng cũng quên mất, ta thật muốn đau lòng giúp nội tổ phụ.”
Cẩm Giai Hạo vừa dứt lời đã thấy sắc mặt La Khả Tiệp tái xanh, nàng lập tức đứng bật dậy, run rẩy nói:
”Để...để ta vào cung.”
Nếu nàng vào cung lúc này Hạ Chính Nghiên vẫn còn ở Ngự Thư phòng, nàng
nhất định phải thuyết phục hắn bạn cho nàng Hoàng Kim Giáp. Chỉ còn cách đó thôi.
”Đợi đã.” Cẩm Giai Hạo vươn tay kéo La Khả Tiệp lại,
trong lòng thầm mắng bản thân cả trăm lần. Hắn thề rằng không bao giờ
đùa giỡn quá đà thế này.
”Chàng để ta đi đi!” La Khả Tiệp hất tay Cẩm Giai Hạo ra, vẻ mặt nàng vô cùng khó coi, hệt như đứa trẻ bị bỏ rơi giữa hồng trần đầy cạm bẫy.
Cẩm Giai Hạo chấn động tâm can, lần
đầu tiên hắn bắt gặp biểu cảm lạc lõng trên gương mặt nàng, dáng vẻ
hoang mang lo sợ đó chính là vẻ mặt hắn không muốn thấy nhất. Không ngờ
trong lúc vô tình đã chạm vào giới hạn của nàng.
Cẩm Giai Hạo nhíu mi, dùng sức kéo La Khả Tiệp vào lòng, dịu dàng an ủi:
”Đừng lo Tiểu Tiệp, vi phu chỉ đùa một chút thôi. Hoàng Kim Giáp vi phu đã
giúp nàng chuẩn bị chu toàn rồi. Không cần phải lo, nội tổ phụ vẫn
thương nàng nhất, chẳng có nữ tử nào có thể so với nàng, có biết không?”
La Khả Tiệp bị hắn ôm vào lòng, mùi hương nhàn nhạt trên người hắn giúp
tâm tình nàng vơi bớt căng thẳng. Nàng thở đều vài hơi, ngẩng mặt lên
hỏi:
”Thật sao?”
”Vi phu đã từng gạt nàng chưa?”
Cẩm Giai Hạo cười sủng nịnh, vòng tay siết chặt nàng trong lòng như ôm con
mèo nhỏ. Hắn biết nàng sợ hãi điều gì. Hắn chỉ hận không thể một đao trừ cả La gia, nhưng đó là nơi có phụ thân của nàng, có mẫu thân của nàng,
có muội muội tốt của nàng, hơn nữa còn có cả La Hoằng, nàng nhất định sẽ bảo vệ bọn họ. Dù La gia bỏ rơi La Khả Tiệp nhưng nàng nhất định không
bỏ La gia.
La Khả Tiệp nằm trong lòng Cẩm Giai Hạo, các đầu ngón
tay vừa rồi lạnh cứng đến run rẩy bây giờ đã ấm hơn đôi chút. Nàng cắn
nhẹ môi, im lặng lắc đầu. Phải, từ thuở ấu thơ đến nay phàm là việc Cẩm
Giai Hạo đã hứa nhất định sẽ thực hiện, hắn chưa bao giờ thất hứa, càng
chưa một lần lừa dối nàng. Dù vẻ ngoài hắn tà mị, không đứng đắn, bất
cần mọi thứ nhưng lại là một người vô cùng nghiêm túc, càng không cần
bàn về thực lực. Các chủ Bạch Nhật Các khi nào đến lượt kẻ ngu ngốc, vô
dụng đảm nhiệm?
La Khả Tiệp nghĩ một hồi, tâm tình quả nhiên khá
lên đôi chút. Đến khi tâm trí thanh tĩnh nàng ngay lập tức nhận ra bản
thân bị nam tử yêu nghiệt này đùa bỡn. Nàng nhịn không được nhéo một cái vào eo hắn, nghiến răng nghiến lợi:
”Chàng được lắm, còn dám trêu chọc ta! Đáng giận!”
”Đau!” Cẩm Giai Hạo nhíu mày, chép miệng suýt xoa “Hộ quốc phu nhân, người muốn mưu sát phu quân sao?”
La Khả Tiệp hừ một tiếng nhìn hắn lại ngả ngớn bày ra dáng vẻ vô lại:
”Bổn phu nhân có ba phu quân, thiếu một người cũng không cô tịch đâu.”
Nụ cười thiếu đứng đắn của Cẩm Giai Hạo tắt ngúm, gương mặt trầm xuống. Hắn đưa tay nâng cằm La Khả Tiệp, nhíu mày gằn giọng:
”Nàng tốt nhất không nên chọc đến sự ghen tị của ta.”
Hắn không thể không hận bản thân chậm một bước, càng không thể bỏ qua cho
bản thân khi chỉ đứng trơ ra đó nhìn Hạ Chính Nghiên nhét thêm tiểu tử
đần kia vào phủ. Nhưng mọi chuyện giờ đã thành, hắn nhận ra đáy mắt nàng đối với Mộ Viễn Kỳ hay An Hành đều có yêu thương quyến luyến.
Nhưng còn hắn thì sao? Cẩm Giai Hạo càng nghĩ sắc mặt càng khó coi. Hắn bất
giác siết chặt vòng tay đặt trên thắt lưng La Khả Tiệp. Nàng phát hiện
vẻ mặt phiền muộn của hắn liền không nhịn được áp tay lên gò má Cẩm Giai Hạo, nhẹ giọng nói:
”Ta cũng chỉ đùa thôi, chúng ta huề có được không?”
Cẩm Giai Hạo cúi xuống nhìn nàng bày ra dáng vẻ lấy lòng, bực tức có như
hỏa diễm cũng bị một gáo nước dập tắt. Chân mày hắn giãn ra, rõ ràng đã
hoà hoãn phần nào. Nhưng gương mặt vẫn nghiêm nghị như cũ, trầm giọng
nhếch môi cười nhạt:
”Chuyện hôm nay xem như bỏ qua. Nhưng ta muốn đòi lại công đạo.”
”Chàng muốn thế nào?” La Khả Tiệp nhướn mi, âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, hắn không giận là tốt rồi.
”Đừng nói nàng không biết bản thân vì sao ngã bệnh.” Cẩm Giai Hạo nói “Thân
thể nàng do ta chăm sóc, cuối cùng cứ dăm ba bữa lại đổ bệnh, nàng nghĩ
xem nên chịu trách nhiệm với công sức của ta thế nào?”
Cẩm Giai
Hạo nhắc lại chuyện hôm trước khiến La Khả Tiệp xấu hổ, vành tai bất
chợt đỏ ửng, chột dạ cúi thấp đầu. Hắn đợi mãi không thấy nàng trả lời,
vạt áo hắn bị nàng nắm trong tay vò đến nhăn nhúm, nàng lại không nói
một lời nào. Cẩm Giai Hạo tức giận cúi xuống hung hăng cắn vào cổ La
Khả Tiệp.
Nàng hoảng hồn nhảy dựng lên nhưng đã bị vòng tay hắn khoá trụ. Nàng bối rối đặt tay lên vòng ngực rắn chắc đẩy hắn ra:
”Giai Hạo...đừng...”
Nhưng sức lực nàng làm sao có thể đọ lại Cẩm Giai Hạo. Hắn dường như không
quan tâm nàng phản kháng thế nào, tay chỉ cần dùng lực một chút đã vững
vàng giữ nàng trong lòng, ngoan ngoãn. Hắn cắn một cái trên chiếc cổ
trắng ngần của nàng, sau đó ra sức mút, để lại đừng đợt ấn ký đỏ hồng
rải rác như hoa mai trên nền tuyết trắng.
Cẩm Giai Hạo rời khỏi
hõm vai của La Khả Tiệp, chiếc lưỡi tinh quái đùa nghịch vành tai nàng.
La Khả Tiệp rùng mình, tóc tơ dựng thẳng lên. Cẩm Giai Hạo bật cười
khanh khách khoái chí. Hắn di chuyển sang bờ môi nhợt màu vì cơn sốt
triền miên của nàng, tỷ mỉ gặm cắn.
”Đừng...Giai Hạo...ta đang bệnh...sẽ...sẽ lây cho chàng...” La Khả Tiệp tóm lấy vài khoảnh khắc hít thở để cố gắng ngăn cản hắn.
”Ta rất khoẻ.” Cẩm Giai Hạo chỉ cười nhạt, không hề có ý định dừng lại.
Miếng mồi ngon đã dâng lên miệng, hắn làm sao buông bỏ dễ dàng như vậy. La
Khả Tiệp phản kháng không thành, toàn thân mệt mỏi chỉ có thể mặc hắn
bày bố, đôi lúc đón ý nói hùa cùng hắn môi lưỡi triền miên.
Cẩm
Giai Hạo thấy nàng đáp trả liền phấn khích như nhận được lời cổ vũ nồng
nhiệt. Hắn hôn mê say, dịu dàng, từng chút một rút cạn linh hồn nàng,
không còn cảm giác dồn dập bá đạo như lúc đầu.
Một hồi sau quần
áo trên người nàng đã bị hắn giày vò tán loạn. Bờ vai thon gầy trắng nõn lộ ra, kết hợp với xiêm y đỏ thắm càng tạo cảm giác hút hồn người. Đáy
mắt Cẩm Giai Hạo nhìn nàng sâu thêm một tầng. Hắn phát hiện nàng vô thức run rẩy vì lạnh liền buông nàng ra, kéo xiêm y La Khả Tiệp lại ngay
ngắn. Nàng hắt hơi một đợt, đầu lại nhói đau.
Cẩm Giai Hạo âm
thầm kiểm điểm bản thân sa đà quá mức, nhất thời quên mất thân thể nàng
rất yếu, màn đêm vừa buông xuống gió trời lại lạnh như vậy. Chẳng trách
nàng chịu không nổi. Cẩm Giai Hạo nhẹ nhàng ôm La Khả Tiệp lên tiến đến
bàn gỗ đặt trong phòng ngồi xuống rồi để nàng ngồi trên đùi mình.
Hắn đưa tay chạm vào chén sứ, xác định rõ độ ấm trong chén vừa đủ liền nâng lên múc một muỗng kề bên môi nàng.
”Nào, vi phu giúp nàng uống thuốc.”
La Khả Tiệp ngoan ngoãn gật đầu, hé miệng uống vào ngụm thuốc đắng. Trên
cổ vẫn còn cảm giác đau rát, nàng thật không dám chọc vị nhị phu quân
này. Thật chẳng dám tưởng tượng lúc hắn thực sự bực tức sẽ có dáng vẻ
thế nào, thủ đoạn cao tay thế nào. Nhưng nàng chắc chắn hắn sẽ không
xuống tay với nàng. La Khả Tiệp âm thầm cảm thấy ngọt ngào, hai tay vòng qua thắt lưng Cẩm Giai Hạo siết thật chặt.
Cẩm Giai Hạo đút cho nàng muỗng thuốc cuối cùng liền thấy nàng cọ qua cọ lại trong ngực hắn. Nghĩ nàng không chịu được vị thuốc, hắn đặt cái chén rỗng lên bàn lo
lắng hỏi:
”Thuốc đắng lắm sao?”
La Khả Tiệp cười trộm nhưng cũng gật đầu. Cẩm Giai Hạo lấy ra một gói giấy, bên trong đựng mức quả, sủng nịnh nói:
”Ta giúp nàng ăn, sẽ không thấy đắng nữa.”
Dứt lời hắn ngậm một viên mứt quả, nâng cằm La Khả Tiệp lên. Bờ môi nhẹ
nhàng chạm vào nhau, dần dần Cẩm Giai Hạo càng dùng sức công thành phá
đất tách hàm răng nàng ra, đầu lưỡi linh hoạt đẩy viên mức quả vào
trong. La Khả Tiệp chưa kịp cảm nhận vị mức quả chua ngọt thế nào đã
phải nuốt xuống. Cổ họng có chút nghẹn nghẹn.
Cẩm Giai Hạo rời
khỏi môi La Khả Tiệp, nhanh chóng rót một chén nước kề bên miệng nàng,
giúp nàng nuốt trôi viên mức quả. La Khả Tiệp thở ra từng đợt, chậm rãi
uống nước. Vị đắng của thuốc đã bị Cẩm Giai Hạo cuốn đi phân nửa. Hắn
nhìn nàng uống nước, bàn tay nhẹ nhàng vuốt về gò má ửng đỏ của nàng.
Đến khi nàng uống cạn bát nước hắn mới dịu giọng nói:
”Nàng ngủ một chút đi. Sáng mai chúng ta cùng nhau về La gia mừng đại thọ của nội tổ phụ.”
La Khả Tiệp chớp mắt vài lần, hàng mi nặng trĩu nặng trĩu như bị thứ ma
lực nào đó kéo xuống. Cẩm Giai Hạo nhịp nhàng vỗ nhẹ vào vai nàng. Đến
khi xác định La Khả Tiệp đã ngủ say, hắn ôm nàng đặt lên giường, cẩn
thận đắp chăn cho nàng.
Đáy mắt hắn nhìn nàng vẫn ngập tràn yêu
thương như vậy. Đột nhiên bên ngoài xuất hiện một hắc y nhân vô thanh vô sắc đứng cạnh cửa lớn.
”Dực Vương đợi.” Gã kia nói nhanh.
Đôi mắt Cẩm Giai Hạo khôi phục lãnh ý. Hắn quay lưng rời đi, nhẹ nhàng
khép cửa lại, chỉ một cái nhón chân vận khinh công chớp mắt đã biến mất
giữa đêm đen tịch mịch.
An Hành phát hiện Cẩm Giai Hạo đã rời đi
liền phấn khích ôm lò sưởi chạy vào phòng La Khả Tiệp. Y cẩn thận nhón
chân lên, tránh gây ra tiếng động đánh thức nàng.
Không khí đã
lạnh hẳn, An Hành đặt lò sưởi dưới gầm giường La Khả Tiệp, sau đó đứng
một bên ngây ngốc nhìn nàng. Y vốn dĩ đã nhận phạt xong từ rất lâu nhưng Cẩm Giai Hạo lại ngăn cản không cho y đến gần La Khả Tiệp. Vẻ mặt hắn
đáng sợ như vậy, y không còn cách nào khác đành núp một bên đợi.
Cũng may hắn đã đi rồi. Nhưng La Khả Tiệp vẫn còn ngủ. An Hành nắm bàn tay thấm hơi lạnh của nàng ủ vào tay mình sưởi ấm.
”Tiệp Tiệp sớm khỏe lại nha!”
An Hành nhẹ giọng thì thầm. Y nhìn nàng ngủ, tầm mắt dời xuống bờ môi
phiếm hồng. Y nhìn qua ngó lại vài lần mới nhoài người đến đặt nụ hôn
nhẹ lên môi La Khả Tiệp.
Vẫn cảm giác ngọt ngào khiến người khác quyến luyến như vậy. Y chậm rãi rời khỏi môi nàng, một bộ dáng thỏa mãn ôm mặt chạy đi.
Gió đếm xuyên qua tán cây kêu xào xạc. La Khả Tiệp ngủ một giác thật sâu.
Nàng mơ hồ mơ thấy mẫu thân nhìn nàng bằng ánh mắt oán giận, đau khổ của bà hằn sâu trong tâm trí nàng.
”Tại ngươi! Nếu ngươi không phải là một nữ tử ta đã không phải chịu khuất nhục này!”
La Khả Tiệp giật mình tỉnh dậy. Mồ hôi thấm ướt vầng trán mệt mỏi. Nàng cố gắng điều chỉnh nhịp thở, đôi mắt hằn lên vài vệt tơ máu căng thẳng.
Nàng ngẩng mặt nhìn màn đêm bên kia cửa sổ. Nàng cảm thấy mình cần phải tán
bộ một lúc, nằm trên giường mãi thân thể mỏi mệt lại rãnh rỗi suy nghĩ
những chuyện dĩ vãng.
Vơ vội tấm áo khoác lông choàng lên người,
La Khả Tiệp đẩy cửa bước ra ngoài. Đêm, thật tịch mịch, nàng chỉ nghe
văng vẳng đâu đó khúc nhạc của loài côn trùng nào đấy. Vầng trăng trên
nền trời chỉ còn là vệt sáng nhạt nhoà.
Nàng nâng mắt nhìn trăng, bên tai lắng nghe tiếng lá cây xào xạc, tâm trí lại bay tận phương trời nào. Nàng lại mơ thấy mẫu thân, bà ấy vẫn như cũ, vẫn nhìn nàng bằng
ánh mắt hằn học, cho đến bây giờ trong mắt bà ấy nàng chỉ là con của một di nương nào đó sinh ra. Trong mắt bà, trong tim bà vĩnh viễn chỉ có
hai hài tử, đó là La Bửu Diệp và La Thuỳ Khê.
Hoàn toàn không có chỗ cho nàng.
La Khả Tiệp nhếch môi cười chua xót. Bây giờ dù nàng leo lên được vị trí
Hộ quốc phu nhân thì thế nào? Bọn họ hoàn toàn còn chẳng muốn nhìn mặt
nàng. Nếu bọn họ để tâm tới nàng dù chỉ một chút thì người đến đưa bái
thiếp nhất định là mẫu thân nàng, hay chí ít là La Bửu Diệp hay La Thuỳ
Khê, chứ không phải người phụ nữ đanh đá không hiểu chuyện như Chu thị
và con gái bà ta.
Nàng dám chắc nếu nội tổ phụ không làm khó, mẫu tử Chu thị chắc gì đã đến đây thông báo một chút nào về đại thọ của ông.
Nụ cười trên đôi môi La Khả Tiệp bất tri bất giác ảm đạm nhạt nhoà. Đáy
mắt sâu hun hút phản chiếu ánh trăng mờ mịt trên cao. Nghĩ đến hai mươi
mấy năm đã trôi qua, nàng ôm bao nhiêu ủy khuất nhưng chẳng biết tìm ai
để đòi lại công đạo. Giờ đây ở La gia chỉ còn nội tổ phụ để tâm đến
nàng, vì vậy nàng lo sợ nếu một ngày nào đó cả ông ấy cũng ghét bỏ nàng
thì nàng phải thế nào đây? Tìm đâu cho ra người thân ruột thịt đúng
nghĩa.
La Khả Tiệp siết chặt bàn tay, các khớp tay trắng bệch.
Đột nhiên bên tai nàng vang lên tiếng vẫy nước kỳ lạ. Nàng tò mò rẽ đám
cây đi sang. Dưới ánh sáng mặt trăng nhạt nhoà mờ ảo, bạch y gắng toái
lại càng tôn lên nét thanh tao mỹ lệ. La Khả Tiệp nhìn chàng ngồi cạnh
bờ hồ, hai tay cọ rửa vô cùng khả nghi liền gọi một tiếng:
”Viễn Kỳ.”