La Khả Tiệp bước vào phòng ăn, đảo mắt nhìn một vòng. Một bàn thức ăn
thanh đạm đã được dọn lên nhưng ba phu quân của nàng lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Nàng nghiêng đầu hỏi Như Ý:
”Tiểu Ý, mọi người đâu hết rồi?”
Như Ý đặt bát canh gà hầm bạch quả xuống, nhẹ giọng đáp lời:
”Thưa tiểu thư, Cẩm công tử đã ra ngoài từ sớm, An công tử dường như vẫn chưa tỉnh giấc.”
”Viễn Kỳ thì sao?” La Khả Tiệp nhướng mi hỏi.
”Em có đến Bạch Hương viện gọi từ sớm nhưng không nghe thấy Mộ công tử trả
lời.” Như Ý bối rối đáp. Nghe nói suốt hôm qua Mộ công tử đã chờ ở nhã
gian nhưng tiểu thư lại ở cùng Cẩm công tử trong Tùng Hiên không có bước ra.
Không lẽ hai người họ tình cảm đang mặn nồng lại đột nhiên cãi nhau?
Như Ý đoán mò, mi mắt hơi nâng lên lo lắng nhìn La Khả Tiệp. Tay nàng cầm
đũa bỗng khựng lại, mi mắt nhíu chặt ưu tư. Nàng chớp mắt một cái, vươn
tay gắp một ít cải xào, nhàn nhạt nói:
”Ta biết rồi.”
Như Ý bị giọng điệu của nàng dọa sợ đành lui sang bên cạnh. Không khí bao
quanh La Khả Tiệp âm trầm khiến người khác không dám thở mạnh. Nàng siết chặt đũa gỗ trong tay kêu rắc một tiếng. Đầu thật đau, nàng còn định
hôm nay sẽ nhận lỗi vì cư xử bồng bột đổ hết mọi tội lỗi lên chàng.
Nhưng xem ra nàng còn không có cơ hội nữa rồi.
La Khả Tiệp đứng
dậy rời khỏi bàn, tâm tình buổi sáng đều hỏng hết, giờ nhìn đến một bàn
thức ăn nàng chỉ cảm thấy nghẹn họng nuốt không trôi. La Khả Tiệp xoay
lưng bỏ đi, Như Ngọc từ bên ngoài dắt tay Gia Hoàng bước vào.
”Tiểu thư.” Như Ngọc quy củ hành lễ.
”Tiệp a di!” Gia Hoàng thấy La Khả Tiệp thì mừng rỡ nhào vào lòng nàng.
La Khả Tiệp ôm nó, dịu dàng vuốt ve mái đầu được chải gọn:
”Tiểu Hoàng ngoan.”
”Tiệp a di đến dùng bữa sáng sao?” Gia Hoàng thơm nhẹ một cái vào má La Khả Tiệp, giương đôi mắt tròn xoe hỏi.
”A di đã dùng xong rồi, Tiểu Hoàng ngoan ngoãn dùng bữa rồi đến thư phòng
đọc sách nhé.” La Khả Tiệp vuốt phe gò má phấn nộm của nó, mỉm cười căn
dặn.
”Con nhớ rồi.” Gia Hoàng lanh lợi gật đầu, đột nhiên nhớ đến chuyện quan trọng nó tóm lấy vạt áo La Khả Tiệp, lo lắng nói “Tiệp a
di, con thấy tam thúc hình như không khoẻ, gần đây tam thúc cũng không
chơi cùng Tiểu Hoàng. Con rất lo lắng.”
La Khả Tiệp giật mình nhớ đến cử chỉ bất thường dạo này của An Hành. Y đôi khi lén lút nhìn nàng
như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Mỗi lần nàng đến gần muốn chạm vào y, y liền né tránh, thậm chí bỏ chạy.
Nàng nâng trán, xoa đầu.
Nàng thật quá bất cẩn, cho rằng y vừa trưởng thành tâm tính có chút biến đổi nên cho rằng đó là chuyện bình thường. Bây giờ ngẫm lại nàng bị Hạ
Chính Nghiên quay vòng vòng đến choáng đầu, chuyện gì cũng không còn sức để nhớ đến.
Nàng thật vạn lần đáng trách.
La Khả Tiệp
thở dài một hơi, đưa tay xoa đầu Gia Hoàng: “A di biết rồi, bây giờ a di sang phòng tam thúc ngay. Tiểu Hoàng ngoan ngoãn ở đây dùng điểm tâm
nhé.”
Dứt lời nàng đặt Gia Hoàng vào tay Như Ngọc, chậm rãi phân
phó: “Em giúp tiểu thiếu gia dùng bữa sáng, sau đó chăm sóc nó cẩn thận
giúp ta.”
”Như Ngọc đã biết rồi ạ.”
Như Ngọc ôm Gia Hoàng trong tay, nhẹ nhàng đặt nó ngồi vào bàn, cẩn thận giúp nó ăn một ít
cháo và canh gà hầm. La Khả Tiệp an tâm xoay người đi.
Ánh mặt
trời đầu ngày soi rọi qua từng tán cây, kéo dài chiếc bóng La Khả Tiệp
trên lối đi. Nàng xuyên qua hành lang gấp khúc, thẳng bước đến Noãn Các
của An Hành. Nàng đứng trước cửa phòng y, áp tai lắng nghe âm thanh bên
trong.
Đáng tiếc thu vào tai nàng chỉ có âm thanh của những tán
cây xào xạc. La Khả Tiệp do dự một lúc mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Rèm cửa bằng lụa phủ xuống bay phấp phới che đi tầm mắt nàng. La Khả
Tiệp xuyên qua tầng tầng vải lụa tiến vào. Chỉ thấy bầu không khí ảm đạm bao trùm bên trong. Xung quanh khá tối, vài tia sáng hiếm hoi xuyên qua khe cửa không thể soi rọi mọi thứ rõ ràng.
La Khả Tiệp nhíu mi
khó hiểu. Nàng chậm rãi lần đường vào trong, không khó để tìm thấy chiếc giường phủ màng che kín mít. Nàng đưa tay vén màng lên, lại thấy An
Hành cuộn người trong chăn, toàn thân co lại thành một đoàn.
Nàng hoảng hốt giật phăng tấm chăn ra, phút chốc sững sờ. An Hành chỉ mặc
một lớp y phục mỏng manh, tóc tai chạy loạn rối mù, gương mặt đỏ ửng như phát sốt, thân thể run rẩy từng cơn.
La Khả Tiệp hoảng hốt ngồi xuống, cố hết sức nâng chàng dậy. Tay nàng vừa chạm vào chàng đã bị cỗ
nhiệt nóng bức doạ sợ. Nàng vỗ nhè nhẹ lên gò má gầy gò của chàng, cao
giọng gọi:
”Tiểu Hành! Tiểu Hành! Tỉnh dậy! Tiểu Hành!”
An Hành nặng nề hé mi, đáy mắt ngập sương mờ nhìn La Khả Tiệp.
”Tiệp Tiệp.” Chàng thều thào gọi, âm giọng trầm đục khó nghe.
La Khả Tiệp thấy chàng lấy lại ý thức thì thở phào nhẹ nhỏm, căng thẳng
trong lòng vơi đi phân nửa. Nàng vén mái tóc chạy loạn trên mặt chàng,
dùng tay áo lau đi mồ hôi chảy dài khắp gương mặt đỏ ửng. Nàng lo lắng
hỏi:
”Chàng có sao không? Chàng không khỏe ở đâu? Nhanh, nói cho ta biết ta lập tức gọi đại phu.”
An Hành nâng bàn tay vô lực kéo lấy vạt áo La Khả Tiệp:
”Đừng đi. Tiểu...Tiểu Hành rất bẩn...không...không muốn để người khác thấy.”
”Được. Ta không đi.” La Khả Tiệp đành ngồi lại, lo lắng vòng tay kéo y vào lòng.
Thân thể của An Hành vô cùng nóng, nàng sợ nếu cứ tiếp tục thế này y sẽ nổ
tung mất. Nàng đặt y ngồi tựa vào thành giường, chậm rãi thoát đai lưng, mở rộng vạt áo y ra. Hy vọng sẽ giúp hơi nóng trong người y thoát ra
đôi chút. La Khả Tiệp nhớ lúc trước khi nàng sốt cao sư phụ vẫn hay làm
như vậy, sau đó còn cho nàng uống rất nhiều nước và chườm khăn đã thấm
nước lên trán nàng.
”Chàng đợi một chút ta lấy nước cho chàng uống.”
Nàng vội vàng nâng ấm sứ rót ra một chén nước đầy, một tay đỡ An Hành, một
tay kề chén nước bên miệng y, giúp y uống. Nhưng một giọt An Hành cũng
không thể nuốt xuống, toàn bộ đều chảy hết ra ngoài, thấm ước y phục và
cơ thể.
La Khả Tiệp cố gắng thử lại một lần nữa nhưng vô dụng.
Nàng nhìn An Hành hít thở nặng nhọc, liền chẳng thể nghĩ ngợi nhiều kề
chén nước uống một hơi sau đó nâng cằm y lên dùng miệng đút y uống nước. An Hành bị động chạm phải bờ môi mềm mại, thân thể nóng bức khát khao
cảm giác mát lạnh truyền từ trên môi.
Y hé miệng để La Khả Tiệp
dùng lưỡi đẩy dòng nước vào. Đến khi xác định y đã uống hết số nước ấy
nàng lại tiếp tục một ngụm lại một ngụm dùng miệng đút cho y.
La Khả Tiệp mơ hồ cảm thấy thân nhiệt y đã khá hơn đôi chút. Nàng chưa kịp thở phào nhẹ nhỏm đã bị y túm lấy. Chén sứ trên tay rơi xuống đất vỡ
tan. Tiểu tử bình thường yếu đuối nhút nhát lúc này đột nhiên mạnh mẽ
đến lạ. Y ấn La Khả Tiệp nằm xuống, lật người nằm phía trên nàng, hai
tay khoá trụ cổ tay nàng. Gò má y đỏ ửng, mái tóc rủ xuống rối đanh, tim đập trong lồng ngực ngày một nhanh, thân nhiệt bên trong lại nóng hơn
mấy phần.
An Hành nhìn La Khả Tiệp bằng ánh mắt ngập sương mù mở đục. Y thều thào:
”Tiệp Tiệp chúng ta thân mật có được không?”
La Khả Tiệp trợn to mắt, linh hồn đã bị câu nói đột ngột của y đánh bay hơn nửa: “Chàng nói cái gì?”
”Tiệp Tiệp, ta thấy nàng đút nước cho lão đại, giống như...giống như nàng
dùng miệng đút nước cho ta. Ta cũng muốn. Tiệp Tiệp nơi này rất khó
chịu...”
An Hành đáng thương nói bằng âm giọng ngắt quãng. Y nắm
tay La Khả Tiệp đặt trên hạ thể của mình. Nơi đó đã ướt sũng. Nàng hoảng hồn rụt tay lại. Trong lòng mơ hồ hiểu vì sao y trốn trong phòng mấy
ngày liền. Hoá ra nhìn thấy nàng y lại sinh ra cảm giác như vậy. Đối với tiểu tử ngây ngô không hiểu chuyện đời như y quả nhiên là điều kỳ quái. La Khả Tiệp xám mặt, không biết phải xử sự thế nào.
”Tiệp Tiệp
nàng cũng ghét ta bẩn có phải không? Đừng...đừng ghét ta có được không?
Đừng ghét ta! Ta rất thích Tiệp Tiệp. Rất thích Tiệp Tiệp! Nhưng không
hiểu vì sao mỗi khi thấy nàng nơi này liền bẩn. Tiệp Tiệp, đừng ghét ta! Ta không muốn...”
An Hành nghĩ La Khả Tiệp chê y bẩn không muốn
chạm vào y. Gương mặt ửng đỏ chảy dài hai hàng nước mắt, nghẹn ngào cầu
xin. Tim La Khả Tiệp thắt lại. Nàng nhận ra bản thân đã vô tình tổn
thương y. Nàng đã khơi dậy phần trưởng thành trỗi dậy trong nam tử này,
làm thế nào nàng có thể phủi bỏ trách nhiệm được.
”Đừng khóc Tiêu Hành.” La Khả Tiệp vươn tay lau đi hàng lệ lăn dài trên má An Hành, dịu dàng an ủi chàng “Chàng không bẩn, có biết không? Tiểu Hành đã trưởng
thành rồi, khi Tiểu Hành thấy yêu nữ tử nào đó nơi đó sẽ có phản ứng.
Tiểu Hành yêu ta có phải không?”
”Tiểu Hành yêu Tiệp Tiệp, rất
yêu Tiệp Tiệp. Khi Tiệp Tiệp đi cùng với lão đại, đút nước cho lão đại,
Tiểu Hành không vui, nơi này cũng rất khó chịu. Rất khó chịu.” An Hành
mơ hồ cảm nhận nàng vuốt ve liền như con mèo nhỏ cọ vào bàn tay nàng,
nhỏ giọng nỉ non “Tiểu Hành rất hư có phải không? Tiệp Tiệp ghét Tiểu
Hành hư có phải không?”
”Ngoan. Tiểu Hành yêu ta như vậy, ta làm
sao có thể ghét chàng đây?” La Khả Tiệp choàng tay qua cổ An Hành, kéo y về phía mình, dịu đang hôn lên dòng nước mắt nơi khoé mi, nhẹ giọng thì thầm “Sau này khi Tiểu Hành khó chịu, muốn đút nước thì phải nói với
Tiệp Tiệp, có biết không? Nếu chàng còn để bản thân ngã bệnh thế này ta
sẽ nổi giận.”
”Tiểu Hành...biết...Tiệp Tiệp...muốn.”
Thân thể An Hành vì hành động của nàng khiến cho khó chịu. Y mơ hồ đáp lời,
giọng nói đứt quãng phát ra từng hơi nóng bỏng. La Khả Tiệp dời môi sang đặt lên môi An Hành, chậm rãi miết nhẹ. Cơ thể An Hành run rẩy, trên
môi truyền đến cảm giác tê dại. Nhớ đến động tác vừa rồi của nàng, y hé
mở cánh môi tách hàm răng La Khả Tiệp ra, cuốn lấy lưỡi nàng, si mê
triền miên.
Công kích của An Hành khiến nàng nhất thời không ứng phó kịp. Nàng chỉ vừa hô hấp được vài hơi đã bị môi y dính lấy. Một lần lại một lần hôn sâu như muốn rút cạn linh hồn nàng.
”Tiệp Tiệp
thật ngọt, thật thích.” An Hành thở hỗn hển, hơi thở nóng hổi lướt qua
chóp mũi La Khả Tiệp, giọng cười yếu ớt vang lên bên tai nàng.
La Khả Tiệp chưa kịp nói gì thân thể An Hành đã đổ gục xuống người nàng. Y vùi đầu trong hõm vai nàng, nặng nề thở đều. Qua một lúc sau La Khả
Tiệp chính thức xác nhận y đã ngất đi vì mất sức. Nàng thở dài một ngờ,
thầm oán trách bản thân vạn lần.
Nàng dùng sức đỡ An Hành dậy,
nhẹ nhàng đặt y nằm xuống. Sau đó nàng cúi xuống thu dọn mảnh vỡ bên
dưới, rồi vội vàng ra ngoài chuẩn bị một thau nước mang vào.
La
Khả Tiệp tự mình lau sạch thân thể cho An Hành. Y đã không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này, nàng giúp y vậy. Bản thân nàng cũng không muốn ai khác nhìn thấy y bây giờ. Dù lúc lau người cho y có
gặp vài trở ngại, nhưng khi nghĩ đến y là phu quân của nàng, là người
của nàng, La Khả Tiệp liền dẹp bỏ sự xấu hổ thừa thải đó.
Không
lâu sau nàng đã giúp An Hành thay ra bộ y phục khác, chải gọn mái tóc
lại cho y. Nàng ra ngoài đổi thau nước khác rồi ngồi bên cạnh y cả ngày, giúp khi chườm khăn, lại giúp y uống nước. Đến nửa đêm phát hiện thân
thể y đã trở lại bình thường, nàng mới trở về Tịch Hiên. Cơ thể nàng
nặng nề mệt mỏi đổ ập xuống giường.
Sáng hôm sau An Hành tỉnh
dậy, tay lướt qua môi vô cùng thỏa mãn, lại kéo chăn ra xem thân thể đã
sạch sẽ. Y nhanh chóng thay y phục chỉnh tề, hứng trí bừng bừng chạy đến Tịch Hiên. Nào ngờ chỉ vừa bước một chân vào đã bị Cẩm Giai Hạo quát
một trận:
”Tiểu tử ngươi mau chóng đội thùng nước đứng phạt cho ta!”
An Hành ngơ ngác nghiêng đầu hỏi: “Lão nhị sao ngươi lại tức giận vậy?”
”Ngươi còn hỏi?” Cẩm Giai Hạo nghiến răng nghiến lợi chỉ vào La Khả Tiệp đang
nằm trên giường, lớn tiếng mắng “Ngươi xem Tiểu Tiệp bị ngươi lay bệnh
rồi!”
An Hành nhón chân nhìn vào trong thấy La Khả Tiệp nhắm mắt ngủ, gương mặt đỏ bừng, dường như bị sốt rồi. Y bối rối huơ tay:
”Lão...lão nhị đừng tức giận. Tiểu Hành đi nhận phạt. Lão nhị chăm sóc Tiệp Tiệp cẩn thận nha!”
”Còn không mau cút đi!” Cẩm Giai Hạo phát cáu giơ tay lên.
An Hành lập tức bỏ chạy. Y thầm nghĩ phải mau chóng nhận phạt để còn trở
về giúp Tiệp Tiệp uống nước, giống như hôm qua nàng đã giúp y vậy. Nghĩ
đến đây An Hành hứng trí bừng bừng chạy đi đội thùng gỗ một canh giờ.
Cẩm Giai Hạo nhíu mày nhìn tiểu tử kia đi nhận phạt mà vui như trẫy hội,
trong lòng chua thêm mấy phần. Hắn xoay lưng vào trong, nhẹ nhàng đóng
cửa lại.
Chậm rãi vắt ráo khăn trong chậu đồng đắp lên trán cho
nàng, Cẩm Giai Hạo lo lắng nhìn gương mặt La Khả Tiệp đỏ ửng, hơi thở
nặng nhọc. Chàng vuốt ve gò má nàng, trầm giọng than thở:
”Tiểu Tiệp, vi phu thật sự ghen tỵ rồi.”
Nàng rõ ràng thiên vị tên bạch hồ ly và tiểu tử ngu ngốc kia hơn hắn. Nàng
đã bao giờ tự nguyện hôn hắn đâu. Chỉ mỗi khi nàng ngã bệnh mới ngoan
ngoãn ở cạnh hắn thế này. Cũng may hôm qua ẩn vệ đến thông báo cho hắn
biết tình trạng của nàng, hắn vội vàng phân phó mọi chuyện ổn thỏa lập
tức trở về, không thì nàng đã sốt đến mê mang rồi.
Cẩm Giai Hạo
nắm tay nàng, dịu dàng vuốt ve, ánh mắt sâu hun hút lại nhu hoà hơn hẳn. Hắn nhoài người đặt nụ hôn nhẹ lên cánh môi nàng như chuồn chuồn lướt
nước.
”Tiểu Tiệp, đợi nàng tỉnh lại vi phu nhất định sẽ không chịu thiệt thòi.”