Người ra tay lại là Ký Hy.
“Ngông cuồng!” Hắn rít qua kẽ răng, chỉ tay về phía Mộ Viễn Kỳ nói “Ngươi có biết hắn là ai không hả?”
Mộ Viễn Kỳ nhíu mi, Ký Hy đành nhịn xuống những lời muốn nói. La Khả Tiệp tức đến không thở được. Mặc cho Thái hậu trên cao kia mắng nàng phạm thượng, nàng chỉ gằn giọng lạnh nhạt đáp:
“Lễ giáo của Bắc Quốc thật khiến bản phu nhân mở mang tầm mắt. Công chúa cao quý có thể thốt ra từ ngữ bẩn thỉu như vậy, có bao giờ tự hỏi rằng nhân thế sẽ đánh giá nàng thế nào không? Ta chỉ là một võ tướng vốn không biết lễ nghĩa gì, chỉ biết tức giận sẽ đánh người, vô pháp vô thiên, thiên vị người nhà!”
Nàng ôm ngực trái, nặng nề thở ra, phất tay áo nói: “Dạ yến này bản phu nhân ăn không vào nữa, chư vị cứ tự tiện.” Lại quay sang Hạ Chính Nghiên thi lễ qua loa “Chuyện hôm nay thần sẽ tự đi nhận phạt, chỉ mong hoàng thượng về sau miễn cho thần tham gia yến tiệc, thần chỉ ngại không kiểm soát nổi bản thân.”
Hạ Chính Nghiên lần đầu tiên thấy nàng tức giận đến hít thở không thông như vậy. Hắn nhìn sang vẻ mặt phút chốc loé lên tia vui vẻ cao hứng của La Thuỳ Khê, phiền não phất tay “Ân chuẩn.”
“Tạ hoàng thượng.”
La Khả Tiệp không nói hai lời lập tức bỏ đi. Cẩm Giai Hạo dừng lại nhìn Ngũ hoàng tử đang run rẩy tháo trâm ra khỏi cổ áo Đoan Mộc Thục Nhi, đỡ nàng ta xuống . Nàng ta không ngừng mắng chửi La Khả Tiệp. Cẩm Giai Hạo bực dọc trừng mắt, nhàn nhạt nói: “Lời nhục mạ của công chúa hôm nay Cẩm Giai Hạo ta xin nhận.”
Hắn dứt lời liền sải bước rời đi. Chỉ có Ngũ hoàng tử đã tái xanh mặt, tức giận đánh thêm một bạt tay lên mặt Đoan Mộc Thục Nhi. Nàng ta ủy khuất ôm mặt khóc nháo. Ngũ hoàng tử Bắc Quốc đành phải đứng lên cáo lỗi với mọi người vì hành vi nháo loạn của nàng ta. Trác Khinh Vân kì thực vô cùng thoả mãn uống một hơi cạn ly rượu. Nàng ngẩng mặt lên nhìn vị Ký Hy hãy còn bực dọc kia. Hắn cũng phát hiện ra nàng nhìn mình. Nàng đưa tay nâng ly rượu ra hiệu mời hắn. Hai người âm thầm kính nhau một chén. Trong lòng Trác Khinh Vân đã xác định. Vị này theo Thần Quốc Thái tử đến không phải Các chủ Dạ Nguyệt Các thì còn ai đủ quyền hành thế này. Mà người hắn luôn để trên đầu, tâm tâm niệm niệm ái mộ sùng bái không phải vị Các chủ tiền nhiệm đó sao?
Đúng là không uổng công nàng bỏ thời gian đến, vừa vặn xem được màn náo kịch. Trác Khinh Vân tiếp tục uống rượu, coi ca vũ, ánh mắt đôi khi liếc qua La Thuỳ Khê ngồi phía trên. Nàng ta dường như rất vui vẻ. La Khả Tiệp chủ động từ chối tham gia yến tiệc đồng nghĩa với việc sẽ không lộ mặt ngáng chân nàng ta, nàng ta vui mừng cũng phải.
Chỉ tiếc, La Thuỳ Khê vui quá hỏng chuyện, không chịu để ý xem vẻ mặt của Hạ Chính Nghiên kia có bao nhiêu khó coi.
Không khí buổi dạ yến cứ như vậy mà chùng xuống hẳn.
`⋎´✫¸.•°*”˜˜”*°•✫`⋎´✫¸.•°*”˜˜”*°•✫
La Khả Tiệp đi ra từ trong dạ yến từ đầu đến cuối không nói thêm một câu nào. Ba người theo phía sau nghe rõ mồn một hơi thở nặng nhọc của nàng. La Khả Tiệp đột nhiên dừng bước. Gió lạnh lướt qua khiến tim này run rẩy. Nàng cúi đầu nhìn mặt đất, không đủ can đảm quay lại nhìn bọn họ. Bàn tay hằn vết chai vì quanh năm động binh khí siết chặt lại, nàng lẩm nhẩm:
“Đã từng hứa sẽ không để kẻ nào làm hại đến các chàng. Nhưng cuối cùng vẫn phải nghe hết kẻ này đến kẻ khác nhục mạ các chàng trong khi...ta không làm gì được.”
Mộ Viễn Kỳ, Cẩm Giai Hạo và An Hành đều sững sờ. La Khả Tiệp cắn môi dưới “Có phải ta rất vô dụng không?”
Giữa bọn họ lúc này chỉ còn những khoảng lặng. La Khả Tiệp sợ điều này. Nàng vẫn luôn kiêu ngạo bản thân không còn là một nữ tử bị La gia ghẻ lạnh, cũng không phải con cờ để người khác lợi dụng, nàng đã đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ bọn họ. Nhưng không. Trong tay nàng không có gì, quyền lực của nàng, vinh quang của nàng đều phụ thuộc vào Hạ Chính Nghiên, đều do nàng góp nhặt lại. Nàng không phải phượng hoàng sinh ra đã cao quý, nàng thậm chí còn không biết ngày mai liệu bọn hoàng tộc kia có muốn mang nàng ra đùa bỡn không, dù thế nào nàng cũng phải cam chịu.
Lẽ nào nàng thật sự vô dụng như vậy?
La Khả Tiệp cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình. Cẩm Giai Hạo cong môi cười bước lên một bước vỗ thật mạnh vào bả vai La Khả Tiệp:
“Nàng nói gì vậy Tiểu Tiệp? Vừa rồi nàng rất uy phong có biết không?”
“Hả?” Một quyền của Cẩm Giai Hạo đột nhiên kéo nàng ra khỏi suy nghĩ quanh quẩn khiến nàng giật mình tròn mắt nhìn hắn.
An Hành nhảy lên ôm vai nàng, hai chân bấu chặt vào người nàng khiến nàng phải vòng tay ra sau đỡ y. Y cọ cọ vào mặt nàng, vô cùng sùng bái reo lên: “Tiệp Tiệp thật lợi hại, Tiệp Tiệp dạy dỗ người xấu, Tiểu Hành yêu Tiệp Tiệp nhất!”
La Khả Tiệp ngỡ ngàng nhìn gương mặt tươi cười của bọn họ, không dám tin hỏi:“Các chàng không thấy...ta rất vô dụng sao?”
“Làm sao có chuyện đó được.” Cẩm Giai Hạo vò đầu La Khả Tiệp thành một cái tổ quạ, lớn tiếng cười khúc khích “Nàng thử chạy ra ngoài và hét lên Hộ quốc phu nhân La Khả Tiệp là kẻ vô dụng xem, dân chúng Hoàng Quốc sẽ đánh chết nàng!”
Dứt lời lại chép miệng nói tiếp “Nàng có thể không tin bản thân nhưng không được nghi ngờ tình cảm của bọn ta với nàng. Trong mắt bọn ta La Khả Tiệp là người như thế nào chứ?”
“Mạnh mẽ uy vũ, oai phong lẫm liệt, hào khí áp tứ phương, hơn nữa còn tức giận sẽ đánh người, vô pháp vô thiên, thiên vị người nhà!” Cẩm Giai Hạo liếc mắt sang Mộ Viễn Kỳ và An Hành, bọn họ đồng thanh nói.
Vòng tay An Hành khoác trên vai La Khả Tiệp càng siết chặt. Nàng nghẹn ngào đưa tay ôm mặt “Ta có thể khóc không?”
An Hành trượt từ trên người nàng xuống, bối rối gỡ tay nàng ra: “Tiệp Tiệp không được khóc, kẻ nào ăn hiếp Tiệp Tiệp phải không? Tiểu Hành đi đánh nàng nhé!”
“Không.” La Khả Tiệp dụi mắt, hai tay ôm má An Hành nói “Ta đang suy nghĩ không biết phải nói yêu các chàng thế nào.”
“Cái này đơn giản thôi.” Cẩm Giai Hạo bước lại gần, vòng tay qua eo La Khả Tiệp bế bổng nàng lên xoay một vòng “Nàng sinh cho bọn ta một Tiểu Khả Tiệp đi!”
La Khả Tiệp bị hắn xoay đến ván đầu, vội vàng bấu tay vào vai hắn, hoảng hốt kêu lên “Không chừng là một Tiểu Kỳ Kỳ, Tiểu Giai Hạo hay Tiểu An Hành gì đó.”
Cẩm Giai Hạo hừ lạnh. La Khả Tiệp nhíu mi hỏi “Nếu là nam hài tử chàng sẽ ghét bỏ sao?”
“Cũng không phải.” Cẩm Giai Hạo lắc đầu “Ta chỉ đang nghĩ phải tìm một bà vú cho nó, không để nó bám nàng.”
La Khả Tiệp ngượng đỏ mặt đấm vào ngực Cẩm Giai Hạo một cái: “Chàng còn ghen với cả tiểu hài tử. Có phụ thân nào như chàng không?”
“Như vậy vi phu mới là độc nhất vô nhị trong lòng nàng.” Cẩm Giai Hạo đưa bàn tay La Khả Tiệp lên môi cắn một cái.
Mộ Viễn Kỳ im lặng tập kích từ phía sau xoa đầu La Khả Tiệp nói “Nàng đã thấy khá hơn chưa?” La Khả Tiệp gật đầu, chàng liền bật cười “Thật không hiểu nổi nàng, cái cài tóc của Trác Khinh Vân chỉ cần lệch một chút đã giết chết công chúa kia rồi, nàng cảm thấy bản thân vô dụng chỗ nào chứ? Ta đang thấy vô cùng hả dạ đây. Còn cả tỳ nữ thiếp thân lúc trước của nàng nữa.”
“Chàng biết chuyện của Hà Mai?” La Khả Tiệp nghiêng đầu hỏi.
“Nàng nghĩ có chuyện gì là bí mật với Hạ Cảnh Tuấn không?”
“Kỳ thực hắn không giống người kín miệng.”
La Khả Tiệp xoa cằm, lẩm nhẩm nói. Tán cây bên cạnh run lên những tiếng xào xạc kỳ lạ. La Khả Tiệp híp mắt nhìn. Thì ra là một vũ nương trong tiết mục của Từ Uyển Khanh vừa rồi. Nhìn dáng vẻ nàng ta dường như rất thong dong nằm ngã người trên cây. La Khả Tiệp dụi mắt mấy lần. Người nọ nhếch môi cười nói: “Đúng là không phải có cái tên của ta sẽ là người tốt tính giống như ta.”
La Khả Tiệp chết đứng chôn chân tại chỗ. Nữ tử ngồi bất dậy, tay ngọc di chuyển tháo lớp mặt nạ xuống. Dung nhan ấy chính là người đã khuynh đảo lục quốc mấy chục năm trước đến bây giờ vẫn là bài ca bất diệt trong thiên hạ. Bà ấy vẫn mang dáng vẻ kinh diễm như đóa hoa đào nở rộ trên nền tuyết trắng, dù tuổi tác vừa qua ngũ tuần nhưng mỹ mạo lại không khác gì thời son sắc. Vẫn là nữ tử mười sáu trăng tròn vạn người say đắm Đồng Yên Vụ.
“Sư phụ.” La Khả Tiệp như đứng giữa ranh giới của hai kiếp người, thật lâu sau mới có thể mở miệng gọi hai tiếng thân thương.
Đồng Yên Vụ nhảy xuống từ trên tán cây. Mộ Viễn Kỳ, Cẩm Giai Hạo cung kính chắp tay gọi “Yên Đan lão sĩ.”
Kỳ thực vẻ đẹp của bà ấy khiến người khác choáng ngợp không nói thành lời, bước một nước nhẹ như lướt mây. Đồng Yên Vụ vui vẻ nâng cằm La Khả Tiệp, cong môi son cười “Đã lâu không gặp, Tiểu Đào Nhi.”
La Khả Tiệp cứng ngắt nhìn sâu vào mắt Đồng Yên Vụ. Con người cả đời chỉ biết theo đuổi cái gọi là tự do tự tại này cuối cùng đã chịu xuất hiện trước mặt nàng rồi.
Nàng cúi đầu tựa vào lòng bà. Đồng Yên Vụ vẫy tay ra hiệu ba người kia trở về trước. Cẩm Giai Hạo vội vàng kéo áo An Hành đang ngây ngây ngơ ngơ không biết gì đi. Bầu không gian vắng lặng chỉ còn mỗi Đồng Yên Vụ và La Khả Tiệp. Nàng như chết lặng trong vòng tay bà ấy. Đồng Yên Vụ nhẹ nhàng vuốt tóc nàng “Bao năm qua cực khổ cho ngươi.”
La Khả Tiệp liều mạng lắc đầu, cố gắng đè nén cảm xúc ngẩng mặt lên nhìn Đồng Yên Vụ: “Bao lâu nay người đã ở đâu?”
“Đông tây nam bắc mỗi phương dừng một lúc. Nơi nào có thể đi thì cứ đi thôi.” Đồng Yên Vụ nói “Lần này nghe nói lục quốc tụ họp truyền khắp thiên hạ nên muốn đến nhìn ngươi một lúc. Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, vi sư thực hãnh diện.”
Đồng Yên Vụ kéo tay nàng vừa đi vừa nói “Đi, kể cho vi sư nghe xem ngần ấy năm của ngươi trôi qua thế nào.”
Hai người lướt qua con đường trải đầy sỏi đá, xung quanh vắng lặng chỉ nghe tiếng cỏ cây. La Khả Tiệp kể lại toàn bộ mọi chuyện từ trận biên giới đến Hoa Quốc rồi dẹp loạn bè phái Dương Vương, nàng cũng không ngại kể cho bà nghe bản thân mình chính là linh hồn trùng sinh qua một kiếp mới có thể buông bỏ hoàn toàn chấp niệm tìm kiếm hạnh phúc thật sự. Nếu là người khác La Khả Tiệp chắc chắn sẽ không nói nhưng với Đồng Yên Vụ nàng có lòng tin bà ấy sẽ không cười nhạo nàng.
“Khổ cho ngươi.” Đồng Yên Vụ vòng tay kéo La Khả Tiệp vào lòng, không nén được tiếng thở dài “Thật ra ta cũng không phải là người của thế giới này.”
La Khả Tiệp tròn mắt kinh ngạc. Đồng Yên Vụ cuối cùng có thể nói ra bí mật suốt mấy chục năm cuộc đời. Hoá ra bà đến từ tương lai hàng ngàn năm sau. Bà vốn xuất thân từ trong một gánh xiếc, nhưng lòng hiếu kỳ đã khiến bà ấy sa chân vào chuyện học ma pháp. Vị đạo sĩ kia huấn luyện bà với mục đích muốn tìm ra pháp chú trường sinh. Nhưng không ngờ trận pháp bà vẽ ra lại đưa người xuyên thời không, mà nó chỉ ứng nghiệm với một mình bà. Lúc xuyên đến đây bà chịu không ít khổ cực nhưng vẫn cứng rắn cam chịu quyết không đụng đến ma pháp một lần nào nữa. Sau đó bà vô tình lọt vào mắt đế vương, kế đó là chuỗi ngày tranh đấu ngươi chết ta sống.
“Ta cảm thấy những ngày tháng đó dù ta đã đem trái tim đang hiến hết mình nhưng lại là những ngày tháng đau khổ nhất cuộc đời ta.” Đồng Yên Vụ thở dài, dõi mắt nhìn ra xa xăm “Cho nên ta muốn cuộc sống đơn giản, tiêu diêu tự tại. Phú quý gì đó đều giống nhau cả thôi, không có gì khác biệt. Con nghĩ xem chẳng phải ngoài những thứ đó việc ta xuyên thời không và việc con trùng sinh thú vị hơn nhiều sao? Ta tin ngoài quyền lực ra thế giang vẫn còn vô số điều thú vị khác đáng tìm hiểu hơn.”
La Khả Tiệp nhìn bà như trôi về miền hồi ức vô tận. Hoá ra câu chuyện xưa của bà lại kỳ diệu như vậy. Những câu nói đạo lý mà bà truyền dạy như mới hôm qua, cả thủ pháp bắn cung bằng chân bà đã truyền dạy khiến nàng trở thành kẻ địch đáng gờm của mọi tướng lĩnh nữa. Rất nhiều rất nhiều điều mà chính mẫu thân thân sinh cũng không làm được cho nàng bà đều đã làm rất trọn vẹn.
Người như bà đã sớm thấu hồng trần ấm lạnh thế nào, đã từng yêu nồng nhiệt và cũng từng tan nát cõi lòng. La Khả Tiệp nhớ đến bóng dáng nam tử kia, vội vàng bắt lấy tay áo của Đồng Yên Vụ, chậm rãi nói: “Sư phụ, bấy lâu nay Lăng đại thúc vẫn luôn đợi người.”
Nàng thấy vòng mắt bà thoáng ửng đỏ. Khoé môi hơi run rẩy cong lên nụ cười buồn “Tên ngốc đó vẫn ngốc như vậy.”
“Người đã nợ thúc ấy rất nhiều.”
“Con nói đúng.” Đồng Yên Vụ vuốt ve gương mặt La Khả Tiệp, gượng cười nói “Ta đã nợ hắn một lời hứa cũng nợ hắn cả đời.”
“Vẫn còn kịp lúc mà.” La Khả Tiệp bắt lấy tay bà, dịu giọng đáp “Lăng đại thúc đang ở kinh thành Hoàng Quốc, còn là quản sự của Kỳ Bảo Trang.”
Đồng Yên Vụ chớp mi mắt, vẻ mặt đã buông lỏng mấy phần, nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này La Khả Tiệp mới nhận ra bọn họ vừa đi vừa nói thoáng chốc đã đến Huyền Ngọc các lúc nào không hay. Nàng theo hướng nhìn của Đồng Yên Vụ phát hiện bóng dáng cô tịch của Trác Khinh Vân đứng trước cửa phòng khép chặt. Nàng ấy đập tay lên cửa, hớt hãi gọi: “Lam, chàng mở cửa đi! Lam, làm ơn đi! Chàng có sao không?”
Người bên trong dường như không nghe thấu nỗi lo lắng của nàng ấy. Chỉ nghe tiếng đập đồ vọng ra từ bên trong cùng tiếng thét giận dữ “Cút!”
Trác Khinh Vân vô lực siết chặt tay thành nắm, đau lòng nhìn cánh cửa khép chặt. Nàng trượt dài ngồi bệt xuống thềm đá. Còn đâu bộ dáng Nữ vương kiêu ngạo bá khí. Vầng nguyệt mờ khuyết trên cao không thể soi rõ tâm tư trong đôi mắt nàng, chỉ càng khuếch trương dáng vẻ cô đơn bé nhỏ.
Đồng Yên Vụ thở dài vỗ vai La Khả Tiệp “Con có thể giúp ta an ủi đứa trẻ đó được không?”
Bà chưa dứt lời La Khả Tiệp đã chạy đi. Đồng Yên Vụ có chút ngỡ ngàng nhưng đã sớm biết hai đứa trẻ từng có duyên gặp gỡ, còn vô cùng thân thiết kết làm tỷ muội. Bà xem như vô cùng yên tâm rồi. Đồng Yên Vụ đeo lớp mặt nạ dịch dung lên, lặng lẽ rời đi.
La Khả Tiệp dừng chân trước mặt Trác Khinh Vân. Nàng ấy ngẩng đầu lên, thấy người đến là nàng liền buông bỏ toàn bộ phòng bị chạy lại ôm lấy nàng.
“Tiệp tỷ.” Trác Khinh Vân nặng nề thở ra “Ta quả thật rất mệt mỏi.”
La Khả Tiệp vỗ vai Trác Khinh Vân an ủi nàng “Nếu cảm thấy nặng lòng cứ khóc lên đi.”
Nàng không cần Trác Khinh Vân kể ra câu chuyện xưa đau lòng với nàng, chỉ cần nàng ấy có thể giải tỏa nỗi lòng là được. Nàng ấy hi sinh nhẫn nhịn, bức bản thân trưởng thành chắc hẳn phải có lý do riêng, như sư phụ đã nói mỗi người trưởng thành đều phải có riêng mình một bí mật.
Trác Khinh Vân không ngần ngại gục đầu xuống vai La Khả Tiệp nức nở. La Khả Tiệp nhận ra đến cả khóc nàng ấy cũng chẳng dám khóc lớn, dường như nàng ấy sợ sẽ kinh động đến vị bên trong.
La Khả Tiệp đứng yên để Trác Khinh Vân khóc, đôi lúc chỉ vỗ nhẹ vào lưng nàng ấy an ủi. Nước mắt nàng ấy thấm ướt cả bờ vai La Khả Tiệp. Nàng nhìn bầu trời mờ nhạt ánh sáng trăng sao, thầm hỏi sẽ có ai bảo vệ được nụ cười ngày đó của Trác Khinh Vân đây? Trong khi những kẻ sống trong nhung lụa kia chỉ biết ganh đua lẫn nhau thì nàng ấy chỉ cần chút yên bình trong cuộc sống. Sao mọi thứ vẫn luôn khó khăn như vậy?
Thời gian nương theo làn gió lướt qua, Trác Khinh Vân khóc đến kiệt sức. La Khả Tiệp phải nhờ đến vị thái giám già bên cạnh Trác Khinh Vân cùng với nàng đỡ nàng ấy vào gian phòng khác trong Huyền Ngọc các.
La Khả Tiệp đặt Trác Khinh Vân lên giường, giúp nàng ấy đắp chăn. Trác Khinh Vân co người lại, dường như trong giấc mơ cũng không cảm thấy an toàn. La Khả Tiệp căn dặn người canh gác bên ngoài, nàng ngồi lại hát một khúc hát ru bên tai Trác Khinh Vân. Như những ngày trên đường đến Lạc trấn, nàng ấy lúc này mới buông lỏng tâm tình ngủ sâu.
Khi chính mình trở về Thanh tiểu viện, La Khả Tiệp mệt mỏi đổ gục xuống giường ngủ thiếp đi. Những ngày sau đó nàng không hề bước vào bất cứ yến tiệc hay hội thẩm hoa thưởng trà nào. Nàng chỉ đứng bên ngoài điều động binh lính canh gác. Thời gian còn lại hầu như cùng Trác Khinh Vân và ba phu quân thay nhau chơi mã điếu.
Hành cung không quá lớn nhưng vừa đủ nhỏ để không ít lần vô tình chạm mặt đám người Đoan Mộc Thục Nhi. Nhưng chỉ tiếc rằng nàng ta toàn bị Trác Khinh Vân mắng đến xấu mặt bỏ đi. Nàng nghe nói mấy ngày nay Đoan Mộc Thục Nhi bị dọa khiếp vía vì đêm nào cũng có rắn bò vào phòng. Nàng ta làm loạn lên đòi điều tra gì đó nhưng cuối cùng không tra ra cái gì. Ngược lại còn xuất hiện lời đồn nàng ta giả vờ ưu nhã thổi sáo ban đêm mới gọi rắn đến. Đoan Mộc Thục Nhi giận nghiến răng nghiến lợi nhưng không tài nào giải thích được. La Khả Tiệp thầm nghĩ nàng ta chắc không ngu tới mức đó. Nàng bất tri bất giác nhìn Cẩm Giai Hạo. Hắn chỉ nhún vai cười nói: “Thật ra vi phu là người rất nhỏ nhen.” Câu nói này hình như lúc trước nàng có nghe qua.
Thời gian trôi qua chớp mắt đã đến buổi đi săn mùa xuân. Hôm đó nàng để ba phu quân ở lại Hành cung trông hai tiểu tử kia cũng như bảo vệ tính mạng cho Dương Vương cùng Vương phi.
Đêm hôm trước La Khả Tiệp đã dựng trại trên núi, điều động binh sĩ toàn lực bảo vệ khu vực săn bắn đồng thời không làm mất nhã hứng của chư vị khách nhân. Sáng hôm sau nàng vận giáp phục cùng Tiết Doãn cưỡi ngựa dẫn đầu nghênh đón đoàn quân hoàng tộc.
Hôm nay ngoại trừ Hạ Chính Nghiên, Hạ Cảnh Tuấn, Lăng Điền, và mấy hoàng tử tiểu quốc ra, mấy nàng công chúa, quận chúa cũng không chịu kém cạnh mặc giáp phục cưỡi ngựa đi cùng. La Khả Tiệp liếc mắt thấy Trác Khinh Vân vận hồ phục bó sát, ngân giáp loé sáng cưỡi hắc mã thong dong. Mái tóc bồng bềnh vẫn được bện gọn sang phải dùng một đoạn vải trắng buộc lại.
Điều khiến La Khả Tiệp ngạc nhiên hơn hẳn chính là theo sau Trác Khinh Vân còn có vị Phượng quân tuấn mĩ vang danh vẫn luôn giấu mặt mấy ngày nay.