Theo sau bước chân của Trác Khinh Vân chính là hàng loạt tiếng hít sâu nặng nề. Bọn họ đa phần đều ngỡ ngàng vì Nữ vương Bích Quốc tàn bạo thành tính trong lời đồn lại là một nữ tử nhỏ bé thế này. Dù khí chất vương giả tỏa ra từ nàng khiến người khác có chút hít thở không thông nhưng đường nét mềm mại trên gương mặt lại mang vẻ đẹp thanh tao, thuần khiết như suối nguồn, lớp điểm trang sắc bén không thể che hết vẻ xuân sắc ngây thơ của cô nương tuổi đôi mươi.
Bọn họ không thể rời mắt khỏi nàng. Chỉ có La Khả Tiệp để ý thấy Trác Khinh Vân vẫn mặc bộ vương phục cũ ban chiều, cả xiêm áo cũng không kịp thay. Nàng đột nhiên không ngăn được lo lắng.
“Lần đầu gặp mặt Huỳnh Tinh Đế cùng chư vị, ta đến trễ tự thấy hổ thẹn.” Trác Khinh Vân dừng bước trước thềm ngọc, khách khí chắp tay chậm rãi nói.
Lúc này chư vị quan khách mới hoàn hồn. Hạ Chính Nghiên dùng tay ra dấu mời Trác Khinh Vân hướng tới vị trí thứ tư bên phải, ôn tồn đáp: “Nữ vương, mời ngồi, không cần khách khí như vậy. Chúng ta khai yến thôi.”
Trác Khinh Vân chỉ cười không nói thêm. Nàng đảo mắt nhìn một lượt khắp điện. La Khả Tiệp thấy ánh mắt nàng ấy dừng trên người mình, môi cong lên nụ cười. Nhất thời nàng rất muốn nói gì đó nhưng không thể cất thành lời. An Hành bên cạnh nàng lại đột nhiên vui mừng vãy tay reo lên:
“Tiểu Vân Vân! Bên này, bên này!”
Hành động vô cùng tự nhiên của y khiến nhiều người trợn mắt há mồm. Thái hậu đập tay xuống bàn, gằn giọng nói: “Hồ nháo!” Nữ vương Bích Quốc là kẻ thế nào chứ? Sao có thể tuỳ tiện dính vào nàng, lỡ như nàng ta tức giận thì thế nào đây?
An Hành bị dọa sợ co người lại. Trác Khinh Vân nhíu mày quắc mắt lạnh nhạt nói: “Hoàng Quốc Thái hậu thật quá coi trọng lễ tiết rồi.” Nàng nhún vai, làm như bị giọng điệu của bà kinh động “Thái hậu đến tuổi này rồi vẫn còn hơi sức gào thét, đúng là phúc trạch đầy mình.”
Thái hậu làm sao không nghe ra giọng điệu khinh miệt của Trác Khinh Vân, nhưng vì giữ hoà khí bà ta đành nghiến răng nhịn xuống, gượng gạo cong môi cười.
Nàng ấy không hề để tâm đến vẻ mặt như nuốt phải ruồi của Thái hậu, mà chỉ chậm rãi bước đến gần chỗ ngồi của La Khả Tiệp. Nàng ngồi ở vị trí thứ nhất hàng thứ hai bên trái, hàng thứ nhất đều dành cho hoàng tộc và các lão công thần. La Khả Tiệp vô thức đứng lên, hai tay kéo An Hành về phía sau. Trác Khinh Vân dừng bước trước mặt La Khả Tiệp, vô cùng tự nhiên chắp tay, cúi đầu thi lễ với nàng:
“Tiệp tỷ, Khinh Vân trở lại rồi.”
Mọi người lại được một phen trợn mắt há mồm.
La Khả Tiệp nâng Trác Khinh Vân đứng lên, cố gắng giữ vững tinh thần gật đầu ừ một tiếng.
Người trong điện sắp rớt hết cằm xuống đất. Vẫn may yến tiệc chưa khai, không thì bọn họ đã phải chết vì sặc rượu rồi.
Trác Khinh Vân đối với cử chỉ đối đãi lạnh nhạt của La Khả Tiệp có chút không quen. Nàng ấy nắm tay La Khả Tiệp, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, nhẹ giọng trách:
“Tiệp tỷ bây giờ không chịu nhận thân thích với ta sao?”
Người trong điện không rét mà run. Thử hỏi ai ngu đến độ không nhận thân thích với hoàng tộc chứ? Chỉ có kẻ bị hỏng đầu thôi. Mà chối bỏ thân thích với Bích Quốc Nữ Vương chính là loại chán sống nhất trong những kẻ chán sống.
La Khả Tiệp nhíu mi. Bàn tay Trác Khinh Vân run rẩy, mồ hôi chảy ra ướt cả lòng bàn tay. Nàng ấy mím môi chờ đợi phản ứng của nàng. La Khả Tiệp vươn tay lên đặt sau gáy Trác Khinh Vân kéo nàng ấy lại gần rồi...không thương tiếc cụng đầu kêu một tiếng rõ to vào trán nàng ấy.
“Đứa trẻ này, muội dọa ta một trận có biết không?” La Khả Tiệp cố gắng ngăn xúc động nói “Ta mới là người sợ không được muội thừa nhận đây.”
Chư vị khách quan chính thức chết đứng trước một màn dọa người này. Hoàng Quốc chiến thần cùng Bích Quốc Nữ Vương đang thân thiết xưng tỷ gọi muội. Ai có thể ngờ đến chuyện này đây?
Ngay lúc La Khả Tiệp và Trác Khinh Vân đắm chìm trong cảm xúc ngập tràn phức tạp kia, vị thái giám nào đó la lên thất thanh: “La Thượng thư ngất xỉu rồi!”
Trác Khinh Vân đang ngỡ ngàng thì bị tiếng thét làm cho mất hứng. Nàng quắc mắt nhìn một đoàn người đang lôi lão già bất tỉnh nhân sự ra ngoài. Trác Khinh Vân quay sang La Khả Tiệp bĩu môi: “Phụ thân của tỷ cũng thật là...yếu như vậy.”
“Chắc là ta giống tổ phụ nhiều hơn.” La Khả Tiệp chỉ biết gượng gạo cười, cảm thấy có chút mất mặt. Nàng chỉ kết thân với Nữ vương Bích Quốc thôi, lão có cần sợ mất mật vậy không?
Trác Khinh Vân gật gật đầu thông cảm. Nàng nghĩ ngợi một lúc rồi quay sang Hạ Chính Nghiên nói:
“Không biết ta muốn ngồi cạnh Hộ quốc phu nhân của quý quốc có được hay không?”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Hạ Chính Nghiên đờ người. Hắn chớp mắt vài cái, ho khang một đợt mới đáp: “Nếu Nữ vương thích dĩ nhiên là được. Triệu Thái phó, ngươi lâu rồi cũng không gặp lại nhi tử, ngươi xuống chỗ Hộ quốc phu nhân ngồi trò chuyện cùng hắn đi. Cả Tạ thượng thư nữa, trẫm nhớ ngươi dị ứng với phấn hoa, không nên ngồi gần với vũ cơ quá.”
Hai người kia bị điểm danh dù tâm không cam tình không nguyện nhưng phải đứng lên nhường chỗ. Ai lại dám để Nữ vương một nước ngồi phía sau chứ?
Vậy là Trác Khinh Vân ngồi ở vị trí thứ nhất, La Khả Tiệp ngồi ở vị trí thứ hai hàng đầu tiên. Điều này khiến không ít nữ tử phải đỏ mắt. Ví dụ như La Thuỳ Khê, Từ Uyển Khanh, còn cả Đoan Mộc Thục Nghi. Nàng ta cảm thấy một người thân phận thấp kém như La Khả Tiệp ngồi đối diện mình là một điều sỉ nhục.
Những chuyện này La Khả Tiệp thấy hoài cũng nhàm chán chẳng thèm để tâm tới, nhưng Trác Khinh Vân thì không. Nàng nâng bầu rượu nóng cung nữ vừa mang đến lắc nhẹ, nhếch môi mỉa mai:
“Huỳnh Tinh Đế cũng nên khai yến đi thôi. Bản vương thấy Yên Đan Công chúa chờ đợi muốn phồng mang trợn má rơi cả hai mắt rồi.”
“Ngươi!” Đoan Mộc Thục Nghi tức đến đập bàn.
“Thế nào? Theo bối phận ngươi phải đến hành lễ với bản vương mới đúng. Xem ra lễ giáo của Bắc Quốc cũng chỉ như thế thôi.” Trác Khinh Vân chống má, lơ đãng nhấm nháp ly rượu, không thèm nhìn đến vẻ mặt nhăn nhúm khó coi của Đoan Mộc Thục Nghi.
Ngay lúc nàng ta mất hết mặt mũi, tiếng cười hào sảng của Hạ Cảnh Tuấn như châm thêm dầu vào lửa. Hắn vỗ bẹp bẹp vào đùi cười nghiêng ngã, đến khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình hắn mới hắng giọng nói: “Bản vương thất lễ, chỉ là bản vương vừa nghĩ đến một câu chuyện vui thôi.”
Giữa hàng trăm người trong điện hắn chỉ nhìn thẳng vào Trác Khinh Vân, cong môi cười: “Bản vương nghe nói lúc trước có một vị học sĩ đứng trước mặt một vị nữ vương khi nàng chưa đăng cơ bắt bẻ nàng chuyện lễ tiết. Hắn nói bước chân nàng quá thô bạo, một bước sải quá dài, lúc ăn cơm lại vươn tay quá xa, làm thức ăn dính vào tay áo. Nàng không nói gì ngoan ngoãn để mama dạy lại lễ tiết. Các người biết sau khi nàng lên ngôi vị học sĩ đó thế nào không?”
Hạ Cảnh Tuấn nhíu mi nhìn Trác Khinh Vân. La Khả Tiệp lờ mờ đoán được chuyện này hình như là chuyện xưa của Trác Khinh Vân. Nàng híp mắt nhìn sang nàng ấy. Khuôn mặt Trác Khinh Vân không thay đổi nhiều, chỉ có nụ cười ngày càng nhếch cao nhưng hàn ý lại đậm. Nét lạnh giống hệt nụ cười trên môi Hạ Cảnh Tuấn lúc này.
La Khả Tiệp giật mình. Nàng nhớ ra mấy ngày trước có những lúc Hạ Cảnh Tuấn đột nhiên biến mất, cả lúc lên Linh Sơn tự cũng vậy. Có lẽ nàng đã bỏ lỡ sự thay đổi đáng ngạc nhiên này. La Khả Tiệp ôm bát sữa hạch đào hớp một ngụm. Vị ngọt gắt chảy xuống cổ họng khiến nàng khó chịu ho mấy cơn. Mộ Viễn Kỳ vỗ vỗ nhẹ vào lưng La Khả Tiệp. Đến khi nàng bình tĩnh lại mới vuốt tóc nàng thì thầm: “Chút chuyện xưa của họ quả thật không vui vẻ, nàng đừng quá lo lắng sẽ hại thân.”
La Khả Tiệp nghe nói vậy có chút buồn bã, nhưng nàng có thể làm gì, chỉ đành gật đầu cho qua chuyện. Mộ Viễn Kỳ đổi bát sữa hạch đào thành một bát nước mơ. La Khả Tiệp vừa uống một ngụm đã vội vàng đẩy ra. Chua đến ê cả răng. Mộ Viễn Kỳ nhìn biểu hiện của nàng trong lòng thầm thất vọng. Vẫn là không phải rồi.
La Khả Tiệp bóc vỏ nhãn, nghe loáng thoáng bên tai tiếng chép miệng cùng giọng nói của Hạ Cảnh Tuấn: “Sau đó vị học sĩ kia được chính vị nữ vương một bụng lễ nghi dạy dỗ lại. Mà cách dạy của nàng hoàn toàn độc đáo. Nàng sai người xiềng tay chân của vị học sĩ kia với bốn quả cầu sắt. Vị kia muốn bước đi cũng không thể bước quá dài, ăn cơm cũng chẳng thể nhấc tay lên. Lúc ấy nàng ta gật gù bảo rằng như vậy mới hợp với lễ tiết trong miệng của lão, còn bản thân nàng vốn chẳng biết hai chữ lễ tiết viết như thế nào. Phàm là kẻ làm việc dưới nàng đều không bị quản quá nhiều lễ tiết.”
Hắn vừa dứt lời mọi người đều thấy lạnh sống lưng. Xiềng xích nặng nề như vậy vị kia ngoài bò lết ra còn có thể di chuyển được sao? Mọi người không hẹn đồng loạt nhìn Trác Khinh Vân. Nàng nhếch môi như có như không nghịch bầu rượu trong tay.
“Bản vương chính là người tuỳ hứng, chư vị chắc cũng không lạ gì. Nhưng cũng phải tuỳ đối tượng thế nào mà bản vương muốn quản hay không. Chướng mắt bản vương, một hạt bụi cũng không dung được.” Nàng quắc mắt khiến Đoan Mộc Thục Nghi cứng người. Trác Khinh Vân chép miệng hướng Hạ Chính Nghiên nói “Hôm nay vốn là lục quốc đoàn viên, nếu chư vị gọi bản vương đến đây chỉ để bàn chuyện lễ tiết gì đó thì xin phép bản vương không phụng bồi, càng không có lý do gì phải ở lại đây.”
“Nữ vương không cần vì chút chuyện nhỏ làm mất hoà khí. Hoàng đệ của bổn vương cũng là người tuỳ hứng, nữ vương đừng để tâm đến hắn.” Hạ Chính Nghiên một bên cười giảng hoà với Trác Khinh Vân, một bên âm thầm liếc mắt cảnh cáo Hạ Cảnh Tuấn. Hắn nhún vai ra vẻ vô tội, Hạ Chính Nghiên đành nghĩ cách lấp liếm “Khai yến thôi! Truyền vũ cơ vào đi!”
“Truyền vũ cơ!”
Thái giám thiếp thân bên cạnh Hạ Chính Nghiên vừa cất cao giọng, một đoàn mỹ nữ xiêm áo thướt tha bước vào. Mà bất ngờ hơn cả chính là Từ Uyển Khanh đang dẫn đầu đoàn người. Eo nhỏ uyển chuyển đong đưa, đôi mắt phong tình ngập nước, bàn tay mảnh mai chắp thành hình u lan chỉ, dung nhan lắp ló sau lớp mạn sa hớp hồn người.
Trác Khinh Vân thưởng mỹ tửu, đôi mắt quét qua Hạ Chính Nghiên liền nhịn không được ghé sang La Khả Tiệp nhỏ giọng: “Hoàng đế của tỷ rõ ràng là sắc lang, chỉ mới thế này đã đứng ngồi không yên rồi.”
Khoé môi La Khả Tiệp giật giật, nàng bất lực thở dài “Hắn vốn là tuổi trẻ sung sức.”
“Muội thấy vị tứ muội kia của tỷ không dễ chịu gì rồi.”
“Cũng không can hệ gì đến ta.” La Khả Tiệp đáp qua loa. Thấy cái thang lên trời của mình đột nhiên lay động trước nữ nhân khác, người kiêu ngạo như La Thuỳ Khê làm sao nhịn được.
Nhưng bọn họ đấu đá với nhau thì can hệ gì tới nàng? Kẻ đau đầu nhất không phải vị hoàng đế kia sao?
La Khả Tiệp nhận phần bánh chẻo tôm thịt cùng đậu hủ thủy tinh Trác Khinh Vân gắp qua, thong thả ăn. Màn ca múa kết thúc từ lúc nào không hay.
Chư vị hoàng tử đồn loạt vỗ tay khen hay. Từ Uyển Khanh điềm đạm tạ ơn sau đó một bước đi thẳng đến ngồi cạnh Hạ Chính Nghiên. La Thuỳ Khê tức đến đỏ mắt nhưng lại cất giọng vui vẻ nói:
“Điệu múa táo bạo của Ly Châu Quận chúa thật làm tiểu nữ hoài niệm dáng vẻ khi múa của nhị tỷ.”
Nàng ta che miệng cười, lời nói lập tức lôi kéo được Hạ Chính Nghiên. Hắn ngồi thẳng dậy, vô cùng hứng thú nhưng vẫn có chút nghi ngờ hỏi La Thuỳ Khê:
“Trẫm lần đầu tiên nghe thấy Hộ quốc phu nhân còn biết múa nữa đấy.”
La Thuỳ Khê tươi cười híp mắt định tiếp lời nhưng đã bị La Khả Tiệp cắt ngang “Là tứ muội nhớ nhầm đại tỷ thành thần thôi, hoàng thượng không cần để tâm. Ngược lại thần được biết điệu múa hồng nhạn nhất phi của Ấu Lăng Công chúa chính là thiên hạ đệ nhất vũ kỹ trong lục quốc.”
La Khả Tiệp không ngần ngại ném quả khoai bỏng sang cho Đàm Ấu Lăng, nàng ta ngượng ngùng đỏ mặt, nói lời khách khí “Hộ quốc phu nhân quá khen. Vũ kỹ của Ấu Lăng so với sự phụ của người cũng không tính là gì.”
Giọng nói mềm mại như rót mật vào tai. Nghe nàng ta lôi sự phụ của mình ra so sánh, La Khả Tiệp cảm thấy ngứa ngáy. Sư phụ của nàng chính là huyền thoại bất diệt trong lục quốc nay đã quy ẩn, nàng ta nói chỉ thua bà ấy thì có khác nào tự xưng bản thân thiên hạ đệ nhất. Đã vậy còn vòng vo quanh co, thật không hiểu nổi đám công chúa, tiểu thư này.
“Nếu Hộ quốc phu nhân đã nói vậy không bằng để xá muội vì mọi người hiến vũ vậy.” Thái tử Hạ Quốc hào sảng nói, hắn đánh mắt ra hiệu cho Đàm Ấu Lăng, nàng ta liền ngoan ngoãn đứng lên, mềm mại nói “Ấu Lăng bêu xấu rồi.”
Trác Khinh Vân nhìn huynh muội bọn họ kẻ tung người hứng liền cảm thấy ngứa ngáy tay chân, nàng quét mắt sang La Thùy Khê ngồi trên thềm ngọc cạnh đế vương, càng nhìn càng không thuận mắt.
“Đã vậy chi bằng nhân dịp lục quốc tụ hợp này, ngũ đại tài nữ cùng nhau hợp xướng một khúc giúp kẻ hạn hẹp như bản vương mở mang chút ít.” Trác Khinh Vân đặt ly rượu trong tay xuống, cong môi cười hỏi Hạ Chính Nghiên “Huỳnh Tinh Đế cảm thấy thế nào?”
“Trẫm đương nhiên là hiếu kỳ, không biết chư vị có sẵn lòng không?”
La Thuỳ Khê, Hứa Thuỵ Du, Từ Uyển Khanh, Đoan Mộc Thục Nhi, Đàm Ấu Lăng ngỡ ngàng nhìn nhau hồi lâu mới đồng loạt đáp “Vâng.”
La Khả Tiệp vô cùng hứng thú với chuyện này. Nàng ngồi dựa lưng vào Cẩm Giai Hạo, dõi mắt nhìn Từ Uyển Khanh và Đàm Ấu Lăng vận hồng y tượng trưng cho một đôi hồng nhạn dắt tay nhau từng bước di chuyển vào giữa chính điện. La Thuỳ Khê ngồi sau cầm án, ngón tay chậm rãi lướt trên huyền cầm tấu lên âm thanh mềm mượt thanh thoát. Hứa Thụy Du ôm tì bà, bàn tay di chuyển trên dây đàn như đan tấm lưới bằng thiên tàm ti, từng chút từng chút đều sắc bén in sâu tận đáy lòng. Tiếng sáo cao vút của Đoan Mộc Thục Nhi theo đó vang lên. Cả một cầu trời đại mạc như hiện ra trước mắt.
Đôi chim nhạn lượn quanh nhau vui đùa, đến khi bão táp phong ba kéo đến nhất nhất không rời, lưu luyến không buông, mà trời cao không thấu lòng buộc âm dương cách thế, một con chim nhạn linh hồn tựa khói sương tan đi, để lại kẻ cô độc co rút trong tuyết lạnh táng thân, chỉ có như vậy mới có thể tương ngộ dưới hoàng tuyền
Đàm Ấu Lăng cùng Từ Uyển Khanh vừa phất sa y kết thúc điệu múa, âm thanh lắng đọng vẫn còn dư âm. La Khả Tiệp không tiếc tiếng vỗ tay khen ngợi bọn họ. Lục quốc tài nữ quả nhiên không phải hư danh.
“Hay! Hay lắm!” Chư vị hoàng tộc bao gồm cả Hạ Chính Nghiên đều không ngớt lời khen hay.
Hứa Thụy Du lén nhìn Lăng Điền, ánh mắt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, một đôi mắt sâu không thấy đáy. Nàng thở dài buông lơi bàn tay trên tỳ bà. Lăng Điền lại như có như không cất lời: “Lục quốc tài nữ chỉ tiếc đã thiếu một người.”
Bọn người trong điện đồng loạt đổ dồn ánh mắt về Trác Khinh Vân. Tống Thi Ngôn của Bích Quốc vì sao mà chết, đó đã từng là chuyện gây không ít hoang mang trong lục quốc. Trác Khinh Vân lại làm như không nhìn thấy ánh mắt xỉa xói của bọn người kia. Nàng chỉ điềm nhiên nói:
“Đúng là thiếu vắng giọng ca của Thi Ngôn Quận chúa. Giọng hát của nàng ấy đích thực là âm thanh chỉ có trên trời thế gian nào được mấy người. Đáng tiếc...trời xanh yêu thương nàng ấy hơn chúng ta, nàng ấy nên trở về nơi bản thân thuộc về rồi.”
Bọn người lại được một phen lạnh sống lưng. Đoan Mộc Thục Nhi lúc này đã trở về chỗ ngồi, nàng ta híp mi mắt, vẻ mặt không có chút ý tốt nào cất cao giọng nói:
“Từng nghe nói Bích Quốc Nữ vương là người phong nhã, Bích Quốc Phượng quân còn là người mà Thi Ngôn mến mộ, cầm nghệ tinh thông. Chẳng biết hôm nay Nữ vương có thể cho chúng ta mở rộng tầm mắt hay không?”
Trác Khinh Vân không nghĩ ngợi trực tiếp từ chối “Vẫn là thôi đi, ta thân là Nữ vương làm sao lại đi đoạt đường sống của ca cơ vũ nương.” Lại chép miệng nói “Ta nghĩ ta chỉ cần làm tốt bổn phận Nữ vương là được rồi, hôm nay đến đây cũng là để hưởng thụ không phải làm trò mua vui.”
Nàng vừa dứt lời năm người kia đã đen mặt. Nàng nói như vậy chẳng khác nào đánh vào mặt bọn họ. Bọn họ khiêu vũ tấu đàn lại bị đánh đồng thành ca cơ vũ nương thấp hèn. Đoan Mộc Thục Nhi giận tái mặt nhưng đã bị huynh trưởng nắm tay kéo xuống không cho nàng ta làm loạn. Từ Uyển Khanh thì nhịn không được, nghiến răng nói:
“Nếu Nữ vương đã ngại thân phận cao quý thì để phu quân của Hộ quốc phu nhân thay người đi. Nghe nói cầm kỹ của hắn cũng không kém La tứ tiểu thư.”
La Thuỳ Khê nghe nói vậy liền phát hoả nhưng vẫn giữ điểm tĩnh vờ như vô tội hỏi: “Nói như Ly Châu Quận chúa chính là Bích Quốc Nữ vương không hiến nghệ thì đem nhị tỷ phu của ta ra mua vui sao?”
“Hắn vốn là dùng để mua vui không phải sao?” Đoan Mộc Thục Nghi che miệng mỉa mai, ánh mắt xếch lên vô cùng vui mừng khi người gặp họa.
Nàng ta vừa dứt lời đã nghe tiếng kim loại lao vun vút xé gió cấm phập vào cổ áo ghim nàng ta vào trụ cột. La Khả Tiệp nghiến răng nghiến lợi rút trâm cài hoa nhỏ trên tóc Trác Khinh Vân phóng ra. Đoan Mộc Thục Nghi sợ mất mật tái xanh mặt, nàng ta chưa kịp hoàn hồn đã phải lãnh thêm bạt tay trời giáng.