Thanh tiểu viện đột nhiên tĩnh lặng đến lạ. La Khả Tiệp nặng nề bước vào phòng khép cửa lại. Cẩm Giai Hạo nhìn bộ dạng thất thiểu của nàng, khó hiểu quay sang Mộ Viễn Kỳ:
“Nàng ấy bị sao vậy?”
“Nàng vừa gặp lại Trác Khinh Vân, nhất thời không chấp nhận được thôi.” Mộ Viễn Kỳ đáp.
“Thật sao?” Cẩm Giai Hạo vòng tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng “Chẳng lẽ đồ điên kia là tỳ nữ thiếp thân của vị hoàng tử nào?”
Mộ Viễn Kỳ liếc Cẩm Giai Hạo một cái sắc bén, chàng hắng giọng, chậm rãi nói: “Nàng ta là Tân Nữ vương của Bích Quốc.”
“Cái gì?” Cẩm Giai Hạo suýt chút cắn phải lưỡi, hắn vỗ vỗ vài cái vào hai bên má, trợn mắt há miệng “Nàng ta thật sự là Nữ vương Bích Quốc?”
Nữ vương Bích Quốc dung mạo ra sao từ trước tới nay không người nào biết. Cả một bức họa cũng chưa từng có. Thứ liên quan đến nàng chắc là hằng hà sa số các lời đồn truyền từ trấn lớn ngỏ nhỏ. Nhưng dù có tưởng tượng hàng trăm lần Cẩm Giai Hạo cũng không ngờ rằng nữ tử vẻ ngoài vô hại lại có chút không bình thường đó là nữ vương thủ đoạn cao tay trong lời đồn.
Cẩm Giai Hạo bất giác rùng mình một cái, quả thật không hiểu thấu nổi thế sự.
Mộ Viễn Kỳ gấp quạt giấy trong tay lại, gõ vào vai hắn: “Ngươi được Khả Tiệp cưng chiều quá thành hỏng rồi. Phong phạm Các chủ của ngươi đâu? Về sau hành sự cẩn thận một chút, kẻo lại rước thêm họa cho nàng.”
“Ta biết rồi.” Cẩm Giai Hạo hất tay Mộ Viễn Kỳ ra. Có thể thấy đây là lần đầu tiên hắn chịu nghe lời như vậy.
An Hành đứng một bên nghe hai ngươi kia nói chuyện mà chẳng hiểu nổi. Y dỏng tai nghe tiếng đàn hát vang lên từ phía xa, ôm một bụng vui vẻ gõ cửa phòng La Khả Tiệp:
“Tiệp Tiệp ơi đi dự yến thôi. Tiệp Tiệp ơi!”
Y gõ liên tục cho đến khi La Khả Tiệp mở cửa bước ra. Nàng vận một thân y phục màu đỏ đẹp mắt, tóc đen dùng sợi vải gấm buộc cao lên khiến nàng thêm phần hoạt bát xinh đẹp. Duy chỉ gương mặt nàng vẫn ẩn ẩn buồn không khá hơn chút nào. Nàng thở dài một hơi, nắm tay An Hành nói: “Chúng ta đi thôi.”
Kế đó nàng sải bước đi, cái gì cũng không nói thêm. Cẩm Giai Hạo vừa đi vừa nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng không khỏi rầu rĩ. Lúc trước hắn quả thực có bắt nạt Trác Khinh Vân vài lần, nàng ta sẽ không nhỏ nhen đến độ tính toán những chuyện đó chứ?
_____________._________________
Bốn người đến trước tiền viện, binh sĩ canh gác hai bên đã ôm quyền hành lễ với nàng. Nàng gật đầu lướt qua bọn họ. Sự xuất hiện của nàng khiến bầu không khí náo nhiệt bên trong tĩnh lặng đôi chút. Nàng đảo mắt nhìn một vượt xung quanh. Hoàng tộc các nước vẫn chưa có người nào đến, rất may nàng không bị muộn.
La Khả Tiệp thoáng nghĩ rồi quỳ xuống, hành lễ : “Thần La Khả Tiệp tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu. Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế. Thái hậu thiên tuế, thiên thiên tuế.”
“Bình thân đi.” Hạ Chính Nghiên phất tay áo, giọng điệu mềm mỏng hơn hẳn.
“Tạ Hoàng thượng.”
Nàng hành lễ xong liền đứng dậy trở vào vị trí của mình. Trong lúc vô tình ngẩn mặt lên thấy bên trái của Hạ Chính Nghiên là La Thuỳ Khê, bên phải hắn có Thái hậu và Từ Uyển Khanh. Nàng cúi đầu cười nhạt. Vị hoàng thượng này vẫn còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Xuân cung yến lần này mở ra ít nhất một trong số ba vị đệ nhất mỹ nhân kia muốn liên hôn với hắn, hắn còn mặt dày dắt theo hai bóng hồng bên mình. Đêm nay chắc hẳn không thiếu kịch hay rồi.
La Khả Tiệp ngồi xuống, Tiết Doãn thấy nàng liền vui vẻ gọi một tiếng : “Khả Tiệp.”
“Doãn đại ca, Triệu thiếu uý .” Nàng gật đầu nói với sang Triệu Kha ngồi cạnh Tiết Doãn “Hai người vất vả rồi.”
“Cũng không tính là gì.” Tiết Doãn cười cười, chép miệng một cái tiếp lời “Tiểu tử kia gần đây tiến bộ không ít.”
La Khả Tiệp cong khoé môi cười, năm ngón tay nhịp nhịp gõ xuống mặt bàn, dường như vô cùng cao hứng:
“Cuối cùng muội cũng hiểu được cảm giác tự hào là thế nào rồi.”
Tiết Doãn di di trán La Khả Tiệp, nhỏ giọng trách:
“Làm một người tỷ tỷ như muội cũng thật quá tầm thường.”
Mới nghe tiểu tử kia được khen ngợi một chút đã muốn lên mặt rồi. La Khả Tiệp bĩu môi đáp trả cái nhìn của Tiết Doãn. Thân làm tỷ tỷ có đệ đệ từng bước thành tài, nàng kiêu ngạo vì hắn một chút cũng bị khiển trách.
Tiết Doãn che miệng ho khan một tiếng, kìm nén tiếng cười trước thái độ trẻ con hiếm thấy của La Khả Tiệp. Nhưng hắn vui vẻ chưa được bao lâu liền bất tri bất giác phát hiện luồng khí nóng lạnh bao lấy mình, hắn vô thức ngồi dịch về phía Triệu Kha, cách xa La Khả Tiệp một chút.
Ánh nhìn chòng chọc như muốn nuốt sống người khác của ba nam tử nào đó quả nhiên đáng sợ. Nhưng La Khả Tiệp nào có hay. Nàng bị tiểu bạch thỏ An Hành cuốn lấy thao thao bất tuyệt chuyện dùng nước suối trên Linh Sơn tự pha trà sẽ đem đến vị thanh ngọt thế nào. La Khả Tiệp vui vẻ lắng nghe y, hai tay rảnh rang học theo thói xấu vân vê tết tóc y thành mấy đoạn. Cẩm Giai Hạo ngồi cười khúc khích khi thấy mái đầu của An Hành bị quấy rối, bộ dạng y còn ngây ngây ngáo ngáo hưởng thụ. Hắn châm thêm chút chuyện thú vị về kì dạo chơi săn thú với hai tiểu tử kia. Hai tiểu nam hài săn gì không săn chỉ toàn bắn phải rắn, báo hại chúng có tám cái gan cũng không dám mang chiến lợi phẩm về khoe khoan.
La Khả Tiệp nghĩ đến dáng vẻ ấm ức như nuốt phải ruồi của La Khánh Dụ liền bị chọc cười không nhịn được. Đến khi nàng cố gắng bình tĩnh một chút, ngẩng mặt lên vô tình quét mắt qua Hạ Cảnh Tuấn. Hắn vẫn như mọi khi chạy đến gần Thái hậu chọc vui lão nhân gia một phen. Nhìn hắn không có gì khác lạ, dường như dáng vẻ kì lạ lúc hoàng hôn không hề tồn tại. Đang suy nghĩ miên man đã bị tiếng thông truyền cắt đứt, La Khả Tiệp nhanh chóng quẳng chuyện đó ra sau đầu.
“Thái tử cùng Thụy Du Quận chúa Thần Quốc đến, Ngũ hoàng tử cùng Yên Đan công chúa Bắc Quốc đến, Tứ hoàng tử Hoa Quốc đến, Thái tử, Tam hoàng tử cùng Ấu Lăng công chúa Hạ Quốc đến.”
Mấy người bọn họ bước vào, thái giám cung nữ theo sau vô cùng khoa trương. Nhưng dù bọn họ kiêu ngạo đến mức nào cũng là hổ trên đất lạ, ở lãnh thổ của Hạ Chính Nghiên vẫn phải khách khí chào hỏi hắn.
La Khả Tiệp lại không thấy Trác Khinh Vân trong đó. Nàng đột nhiên lo lắng suy nghĩ, phải chăng vị Phượng quân kia đã xảy ra chuyện rồi? Như để khẳng định suy đoán của nàng, vị thái giám già ban sáng chạy vào, áo quần có phần nhàu nhĩ không chỉnh tề, vẻ mặt hớt hãi nhưng vẫn cố gắng giữ đủ lễ nghi hành lễ với Hạ Chính Nghiên rồi mới mở lời:
“Bẩm Huỳnh Tinh Đế cùng chư vị hoàng tộc, Phượng quân của tệ quốc hiện đang trong cơn nguy kịch, Vương thượng ở một bên coi sóc nên sẽ đến muộn. Thỉnh chư vị hãy khai yến trước, Vương thượng sẽ đến bồi tội sau.”
Lão thái giám vừa dứt lời đã có vài tiếng xì xào bàn tán vang lên. Đoan Mộc Thục Nghi kéo Ấu Lăng sang, mỉa mai thì thầm: “Quả nhiên nữ vương kia sủng phu đến vô pháp vô thiên hệt trong lời đồn.”
La Khả Tiệp ngồi đối diện hai nàng mà vẫn nghe thấy những lời này, trong lòng có chút chột dạ. Lúc trước Hạ Chính Nghiên cũng không ít lần dùng câu nói tương tự trách mắng nàng. Nay thấy kẻ khác xì xầm về Trác Khinh Vân như vậy, nàng đột nhiên có chút nuốt không trôi. Phu quân của người ta thì người ta sủng, chẳng lẽ phải đợi mấy người đến sủng sao?
“Nữ vương khách khí rồi. Sức khỏe của Phượng quân vẫn quan trọng hơn, là Hoàng Quốc ta đón tiếp không chu toàn. Ngươi nhanh chóng trở về săn sóc Phượng quân đi.” Hạ Chính Nghiên ôn tồn đáp, điệu bộ vô cùng ra dáng minh quân rộng lượng.
Lão thái giám liên tục khấu đầu đa tạ rồi vội vàng cáo lỗi rời đi. Hạ Cảnh Tuấn ngồi một bên đột nhiên giằng mạnh ly trà xuống, cong môi cười lạnh nhạt: “Vị Phượng quân kia quả thật vô cùng tuấn mỹ không khác lời đồn.”
Đáy mắt Hạ Chính Nghiên loé lên tia hứng thú, hắn nghiêng người, một tay chống cằm, vô cùng tự nhiên hỏi: “Thật sao?”
“Hoàng huynh có thể hỏi Hộ quốc phu nhân.” Hạ Cảnh Tuấn sai người đổi trà thành rượu sau đó quét mắt sang La Khả Tiệp “Lúc chiều nàng cũng ở đó.”
La Khả Tiệp đột nhiên bị điểm danh, còn phải hứng chịu rất nhiều cặp mắt xăm soi. Nàng xoa xoa bát sữa hạch đào nóng hổi trong tay, không nhanh không chậm nói: “Phượng quân Bích Quốc đúng là kinh diễm át cả muôn hoa, lần đầu tiên thần bắt gặp một nhan sắc như vậy.”
Không ngoài dự liệu của nàng, bọn người xung quanh bắt đầu bàn tán. Đoan Mộc Thục Nhi bĩu môi ném cho nàng lời lẽ cay nghiệt: “Ta chưa thấy kẻ nào mặt dày như nàng ta, phu quân thành đàn vẫn còn tơ tưởng nam nhân khác.”
Nụ cười trên môi Hạ Chính Nghiên đột nhiên lạnh xuống. La Khả Tiệp lại không hề nổi giận, chỉ bình thản hỏi Đoan Mộc Thục Nhi:
“Không biết Yên Đan Công chúa thấy Hoàng thượng của thần như thế nào?”
Nàng vừa hỏi vừa liếc sang Hạ Chính Nghiên, thấy hắn không nói gì chỉ lười biếng chống cằm nhìn xuống dưới. Nàng âm thầm thở phào, có lẽ Mộ Viễn Kỳ nói đúng, Hạ Chính Nghiên đối với nàng dường như có chút chột dạ cư nhiên sẽ dung túng một hai hành động càn rỡ của nàng, ví như câu hỏi quá phận vừa rồi.
“Huỳnh Tinh Đế dĩ nhiên anh minh thần võ là rồng trong loài người. Hơn nữa...” Đoan Mộc Thục Nghi ngập ngừng đưa tay che mặt “Hơn nữa Huỳnh Tinh Đế cũng rất anh tuấn.”
Nói xong nàng ta còn không quên đưa đẩy ánh mắt nồng đậm tình ý sang Hạ Chính Nghiên. La Khả Tiệp chống cằm, cười híp mắt hỏi Lăng Điền:
“Lần trước trên dạ yến sinh thần hình như Thái tử Thần Quốc có gặp qua Yên Đan Công chúa có phải không?.”
“Có chút ấn tượng.” Lăng Điền đặt ly rượu xuống, lời nói không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Hứa Thụy Du bên cạnh lại che miệng cười, làm như vô tình nói:
“Thái tử thật mau quên, lần đó Yên Đan Công chúa khóc nháo nói là người của Thần Quốc khi dễ nàng. Đến khi phát hiện người vô tình giẫm lên khăn tay của nàng là Thái tử thì...”
“Thì thế nào?” Lăng Điền cũng làm như vô cùng hứng thú hỏi “Sau đó thì sao? Bản Thái tử quên mất rồi.”
Hứa Thụy Du ngập ngừng mãi không mở lời. Ký Hy ngồi phía sau Lăng Điền nhịn không nổi mới chen ngang: “Có gì lại khó nói như vậy? Lúc ấy chẳng phải Yên Đan Công chúa cũng rối rít khen ngợi Thái tử chúng ta như khen ngợi Huỳnh Tinh Đế đó sao? Anh minh thần võ gì đó rồi anh tuấn bất phàm nọ kia.”
Đoan Mộc Thục Nhi nghe đến đây sắc mặt không khỏi trắng bệch, Ấu Lăng đang ngồi sát nàng ta cũng bất tri bất giác giữ chút khoản cách. Đoan Mộc Thục Nhi giận nghiến răng, đập bàn quát lớn: “La Khả Tiệp, ngươi cố tình chơi ta!”
“Hạ thần nào dám.” La Khả Tiệp che miệng cười, lơ đãng nói “Không nhờ vị Ký Hy đại nhân kia nhắc đến, hạ thần cũng quên mất chuyện hôm đó xảy ra thế nào rồi.”
Ký Hy nghe nàng nhắc đến mình thì đưa tay xoa xoa đầu, thật thà nói: “Ta cũng không phải là đại nhân gì, La Khả Tiệp đừng gọi như vậy. Bình thường ta tay chân thô kệch, chỉ được cái trí nhớ tốt một chút thôi.” Nói rồi còn không quên liếc nhìn người nào đó ngồi cạnh nàng.
“Người không cần quá khiêm tốn, Thái tử Thần Quốc là nhân vật truyền kì thế nào khắp lục quốc đều biết, người đi theo Thái tử chắc hẳn phải có chỗ bất phàm.” La Khả Tiệp vừa nói vừa nâng ly rượu đưa lên ra hiệu kính Ký Hy.
Hắn vội vàng cầm ly rượu của mình một hơi uống cạn., rượu trượt xuống cổ họng chưa kịp cất lời đã nghe Lăng Điền nhàn nhạt nói: “Huỳnh Tinh Đế là người có thể khiến chiến thần La Khả Tiệp hết lòng phù trợ, quả nhiên không thẹn là người giữ mệnh cách đế vương.”
“Hoàng thượng của thần quả thực bất phàm, chỉ có thần là Thái tử khen trật rồi.” La Khả Tiệp cười cười gõ nhẹ xuống mặt bàn. Lăng Điền hẳn còn hận Mộ Viễn Kỳ chuyện chàng giúp Hạ Chính Nghiên đoạt hai toà thành của Thần Quốc. Mà xét nguyên nhân sâu xa không phải vì nàng sao? Cuối cùng nàng đã lý giải được vì sao vừa gặp lại trên bến Lượng Nguyệt, ánh mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Từ Uyển Khanh ngồi phía trên cảm thấy bản thân bị lép vế liền không nghĩ ngợi nhiều mà góp củi thêm lửa: “Nói qua nói lại cũng thật khiến ta tò mò, Hộ quốc phu nhân, không biết vị Phượng quân kia so với ba phu quân của ngươi thì thế nào?”
Nàng ta vừa dứt lời bàn tay Hạ Chính Nghiên đang nắm lấy tay nàng ta đột nhiên rời đi. Hắn dời trọng tâm sang bên phải, chống cằm híp mắt nhìn, im lặng như ngầm cho phép câu hỏi của Từ Uyển Khanh.
Bọn người lần nữa chĩa mũi nhọn sang La Khả Tiệp. Vị muội muội La Thuỳ Khê đáng quý của nàng cũng không sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà châm chọt thêm vài câu:
“Quận chúa hỏi câu này thật khó, ba vị phu quân của tỷ tỷ ta đều mỗi người một vẻ mỗi người một tài, còn Phượng quân của Bích Quốc lại là một truyền kỳ khác trong lục quốc, làm sao có thể so sánh đây?”
Lời nói thì có vẻ như đang khen cả đôi nhằm hoà hoãn mọi chuyện nhưng thật ra lại đẩy La Khả Tiệp vào thế bí. Nếu chọn phu quân thì chẳng khác nào bôi nhọ Phượng quân Bích Quốc, nếu chọn Phượng quân Bích Quốc thì nàng không phải trở thành kẻ lẳng lơ như trong miệng Đoan Mộc Thục Nhi sao?
La Thuỳ Khê nhếch môi chờ đợi La Khả Tiệp xấu mặt. Nhưng nàng chỉ đoạt lấy quạt ngọc trên tay Mộ Viễn Kỳ, lơ đễnh vân vê, vô cùng tự nhiên nói: “Câu hỏi này cũng không có gì khó. Chỉ là ta chưa bao giờ so sánh như vậy.” Ngưng một chút, nàng gấp quạt ngọc lại, cúi đầu đan tay vào tay Mộ Viễn Kỳ, mỉm cười tiếp lời “Nhưng nếu có so sánh dĩ nhiên là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi rồi.”
Chỉ vài lời đã khiến mọi người vỡ lẽ. Lăng Điền cũng không nhịn được âm thầm khen ngợi nàng một phen. Lời này có ý gì? Dĩ nhiên không chê bai Phượng quân Bích Quốc, mà ngầm ý Phượng quân có đẹp thế nào cũng không phải người trong lòng nàng, còn ba phu quân của nàng luận tài mạo dù có không bằng Phượng quân thì trong mắt nàng bọn họ vẫn là hoàn mỹ nhất. Hoặc chỉ cần hiểu đơn giản là đóa mẫu đơn trong ngự hoa viên làm sao có thể thuận mắt bằng khóm hải đường nơi sân nhà.
“Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, lời này quả nhiên nghe thật êm tai.”
Người bên trong chưa khỏi ngây người đã nghe giọng nói mềm mại cất lên. Bọn họ đồng loạt dồn ánh nhìn ra phía cửa. Trác Khinh Vân vẫn một thân y phục diễm lệ, tóc tết lệch vai, khoan thai bước vào.