Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Chính cái lúc Khúc Mặc Phong lấy ra sổ hộ khẩu của anh, còn lôi ra thêm một cái nữa, đó chính là cuốn – sổ – hộ – khẩu – của – cô, cô liền choáng váng ngay giữa sân!
Đăng ký, chụp hình, lĩnh chứng...
Làm liền một mạch!
Đường Mộc Ca trực tiếp ngây người như phỗng!
Cô không tài nào nghĩ ra, tuổi của cô cũng có thế kết hôn!
Cô bị cái vấn đề đó làm cho quay mòng mòng, đến nỗi chuyện lĩnh chứng này, toàn bộ quá trình chính là một giấc mộng!
Không, phải nói toàn bộ quá trình, cô đều bị Khúc Mặc Phong ‘không trâu bắt chó đi cày’(*), anh không hề cho cô cơ hội nói lời từ chối.
(*) Không trâu bắt chó đi cày: Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người khác.
“Này chị gái, cho tôi hỏi một chút, tại sao tôi mới mười tám tuổi, nhưng vẫn có thể đăng kí kết hôn?” Cuối cùng Đường Mộc Ca cũng lấy lại phản ứng, chạy vọt tới trước mặt cô gái mới vừa rồi làm đăng kí cho cô và Khúc Mặc Phong, vội vã hỏi.
So với cô, cán bộ công tác càng bày ra biểu cảm nghi ngờ hơn.
Đăng kí kết hôn không phải là chuyện mà hai người đã quyết định sao?
Đi nơi nào đăng kí cũng không phải là chuyện hai người đã quyết định sao?
Cán bộ công tác đẩy đẩy gọng kính: “Vị tiểu thư này, bên này pháp luật chúng tôi quy định độ tuổi có thể kết hôn ở nữ giới là mười sáu tuổi, không giống với trong nước.”
Đường Mộc Ca hít vào một ngụm khí lạnh, nơi này không phải Dương Thành mà là Cảnh Thành!
Cô không biết tại sao ban nãy cô và Khúc Mặc Phong còn đang ở Dương Thành, nhưng bây giờ lại có mặt ở Cảnh Thành, đến tột cùng là cô đã bị đưa tới đây bằng cách nào.
Sau khi quay trở về Dương Thành, anh đưa cô đến căn hộ trước nay anh vẫn thường hay ở, căn hộ không lớn, vỏn vẹn hai phòng ngủ một phòng khách, một người ở cũng không quá trống trải.
Lúc trước mặt dày, thường xuyên đến dây ăn chùa uống chùa, chỉ cần anh không từ chối, cô liền cảm thấy vui vẻ, nhưng bây giờ trở lại, tâm trạng đã không còn giống nhau.
“Đi tắm, sau đó ra ăn cơm.” Khúc Mặc Phong nói.
Đường Mộc Ca không nói gì chỉ nhìn anh, trong lòng không ngừng cuộn sóng, cô chưa bao giờ dám nghĩ, Khúc Mặc Phong sẽ lĩnh chứng với cô.
Càng không dám nghĩ rằng, có một ngày cô sẽ sống trong căn hộ này với tư cách là vợ của anh.
“Tại sao?” Cô cắn cắn môi hỏi.
Anh đăng kí kết hôn với cô, là vì cái gì?
“Hử?” Anh không hiểu đáp lại một tiếng, chỉ là, trông thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của cô, anh bèn nghiêng người về phía trước, Đường Mộc Ca không nhịn được lùi lại, mãi cho đến khi lưng dính lên trên ván cửa.
Gương mặt tinh xảo phóng đại trước mắt cô, hơi thở quen thuộc trên người anh từng nhịp từng nhịp gõ lên trái tim cô.
Cô phát hoảng, nhịp tim đập thình thình thịch, không khống chế nổi tần suất nhảy tưng tưng tưng.
“Anh... Chắc anh không ỷ vào việc chúng ta đã lĩnh chứng mà làm chuyện xằng bậy chứ?”
Cô thật sự bị dọa cho sợ rồi, đến nói cũng lắp ba bắp bắp.