Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khúc Mặc Phong nghiêng sát về phía cô, cơ thể gầy gò của Đường Mộc Ca khẽ run rẩy, liền sau đó cô cảm nhận được hơi thở của anh, phả bên tai cô.
Anh nói: “Nhóc con, chúng ta đã kết hôn rồi thì, không có chuyện gì là xằng bậy cả.”
Đường Mộc Ca bấu chặt lòng bàn tay, nhưng cô không hề cảm thấy đau, khoảnh khắc hai cánh môi mát lạnh của anh chạm vào vành tay cô, cả người cô lập tức cứng ngắc.
Anh nói, chuyện vợ chồng, không thể nói là chuyện xằng bậy, như vậy... Có phải ý của anh là...
Đường Mộc Ca không dám nghĩ thêm, theo bản năng đẩy anh về phía sau, ngay sau đó chạy vọt vào phòng tắm.
Bên trong có sữa tắm mà cô thường dùng, còn có khăn tắm, thậm chí còn có cả nước súc miệng...
Tất cả đều rất quen thuộc, nhưng lúc này lại vô cùng xa lạ.
Rốt cục cô cũng không nhịn được nữa, mặc cho nước mắt rơi, tí tách rơi trên sàn nhà.
Bỗng nhiên di động vang lên, cô nhanh chóng lau sạch nước mắt, cầm di động lên nghe.
“Tiểu Ca, sáng mai mấy giờ cậu đi học?”
“Sao vậy?” Đường Mộc Ca cố gắng để cho giọng nói mình bình thường hết mức có thể, người gọi cho chính là bạn từ cao trung cho đến đại học của cô, thậm chí họ còn sống chung một phòng trong kí túc xa, Lý Điềm.
“Khụ khụ, là như vầy, hôm nay mình bị một bà chị xấu xa dùng bóng đập vào đầu, tiểu Ca cậu báo thù cho mình đi!”
Ồ? Đường Mộc Ca kinh ngạc: “Ai dám dùng bóng ném vào đầu cậu thế?”
Từ lúc cô bắt đầu chơi với Lý Điềm, thì cô nàng này là người muốn gió có gió muốn mưa có mưa, ai thấy cô ấy cũng đều cho cô ấy ba phần mặt, thực sự có người dám dùng bóng đập cô ấy?
Thật đáng ngạc nhiên ah!
“Bà chị đó tên Tuệ Như, là một thành viên trong đội bóng rổ, đang học năm ba! Chị ta dùng bóng ném vào mình, vậy mà còn nói là bất cẩn đánh trúng, hiển nhiên mình không phục, nhưng bên cạnh cô ta có rất nhiều người ah, cho nên mình đành phải bỏ qua cho chị ta!”
“Có lẽ chị ta thật sự bất cẩn thì sao?”
“Có mà nói láo chứ bất cẩn cái quái gì, chị ta cho rằng mình không biết gì ah, bạn trai của chị ta theo đuổi mình, bả tức quá mà, cho nên tìm cơ hội chỉnh mình, cái mụ già này, bà đây tuyệt đối không tha cho chị ta đâu, mình xinh đẹp, lại có quá nhiều ưu điểm, dẫn đến nhiều đàn ông yêu thích mình, là mình sai sao?”
Đường Mộc Ca đỡ trán, không biết nói gì nữa, rất có thể gặp trúng một cô bạn cùng phòng tự luyến bản thân như vậy, cũng coi như đây là kiếp nạn mà cô cần trải qua.
“Tiểu Ca, mình mặc kệ, sáng mai đúng bảy giờ, cậu phải đến trường cho mình, chị ta bắt đầu huấn luyện bóng rổ vào lúc bảy giờ! Nếu cậu dám không đến, mình sẽ lái xe đến Đường gia đón cậu!”
Đường Mộc Ca vội vàng nói: “Chớ chớ đến, đúng bảy giờ sáng mai mình sẽ đến trường tìm cậu.”
Cô thật sự rất sợ, trăm lần vạn lần không thể cô ấy đến Đường gia.
Cú điện thoại của Lý Diềm, đã phân tán sự chú ý của Đường Mộc Ca, trong một khoảnh khắc, cô lại xem đây là nhà của anh Mặc Phong – nơi mà cô từng yêu thích, thoải mái cởi sạch quần áo nhanh chóng tắm rửa.
Nước nóng từ vòi sen rơi xuống, đậu trên người cô, nhưng cô lại suy nghĩ về chuyện của mình và Khúc Mặc Phong, bỗng cảm thấy ê ẩm.
Khúc Mặc Phong làm việc trong thư phòng, phải hơn một giờ sau mới kết thúc, lúc anh đi ra lại không hề thấy bóng dáng Đường Mộc Ca trong phòng khách, thức ăn đã được shipper đưa tới từ sớm, vẫn còn đặt ở trên bàn, không có dấu vết động qua.
Anh tìm đến phòng ngủ, ra cả ban công, nhưng vẫn không thấy Đường Mộc Ca.
Giày của cô vẫn còn ở trước cửa, cũng không có đi ra ngoài.
Anh quay về phòng tắm, đưa tay gõ gõ, nhưng không được tiếng đáp lại.
Anh chau mày, gõ cửa mạnh hơn: “Đường Mộc Ca, đi ra!”
Vẫn im lìm, không một tiếng đáp lại, Khúc Mặc Phong bước về sau hai bước, đạp hai phát, khiến cho cánh cửa phòng tắm bị đá tung!
Thanh âm dội đến điếc tai nhức óc, rốt cục cũng đem Đường Mộc Ca đang ngủ say trong bồn tắm tỉnh dậy, cô “Rầm” một tiếng, theo bản năng đứng lên khỏi mặt nước.
Đương lúc Khúc Mặc Phong bước nhanh vào phòng tắm thì, ập vào mắt anh là cơ thể trắng nõn của thiếu nữ, cả người còn long tong nước.