Sủng Tận Trời Vợ Nhỏ Tinh Nghịch

Chương 26: Chương 26: Vợ chồng. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều triệt để choáng váng.

“Ahhhhh – Anh Mặc Phong, đi ra ngoài, anh đi ra ngoài!”

Rất lâu sau đó, tiếng hét sắc nhọn của Đường Mộc Ca len lõi khắp mọi ngóc ngách của căn hộ, hai cánh tay cô vòng kín trước ngực, gấp đến độ kiến bò trên chảo nóng, hận không thể có phép thuật để biến mất.

Lông mày Khúc Mặc Phong khẽ nhướng, một giây sau anh xoay người lại, đi ra khỏi phòng tắm.

Đằng sau truyền đến âm thay thay áo quần của Đường Mộc Ca, bỗng nhiên anh dừng bước, nhíu nhíu mày, giờ anh đã là chồng của cô, huống hồ tối qua cô và anh còn làm chuyện đó, cũng thật sự trở thành vợ chồng rồi, bộ anh nhìn cô có chỗ nào không đúng à?

Vì vậy, quay đầu lại nhìn cô thêm một cái, sau đó mới xoay người rời đi.

Trước kia cô có đến đây ngủ lại, cho nên ở đây có đồ ngủ của cô, vội vã tròng lên người, rồi bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng tắm.

Khúc Mặc Phong đi ra phòng khách, cho thức ăn ra đĩa, hương cơm canh lan tỏa khắp nơi.

Đường Mộc Ca nhìn anh ngồi trước bàn ăn, dáng vẻ cầm đũa của anh vô cùng tao nhã, chóp mũi có chút cay cay, anh vẫn là anh Mặc Phong của cô, nhưng đã không thể quay trở về được như trước kia nữa rồi.

Cô ngồi xuống phía đối diện, cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm.

Từ sáng đến giờ, cô chưa ăn hạt cơm nào, thật sự là đói muốn chết.

“Chuyện vừa rồi...”

Khúc Mặc Phong nâng mắt nhìn cô, bỗng nhiên mở miệng, lại bị Đường Mộc Ca cắt đứt: “Chuyện mới vừa rồi, hoàn toàn là lỗi của anh, nhưng có vẻ như anh không cố ý, vì vậy tôi đã tha thứ cho anh, sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa!”

Trọng điểm của cô chính là đừng nhắc lại chuyện này nữa.

Nhưng lọt vào tai Khúc Mặc Phong, trọng điểm lại biến thành, là lỗi của anh, và cô đã tha thứ cho anh.

Ánh mắt anh nhìn cô đăm đăm, bên môi khẽ cười lại tựa không cười, lạnh lùng nhếch.

Đường Mộc Ca bị anh nhìn đến da đầu tê rần.

“Hm? Nhóc con, em nói tôi nghe xem, chồng nhìn vợ, là sai trái à?”

Chồng nhìn vợ...

Ở trong mắt anh, hành vi vừa rồi của anh, là chuyện hợp tình hợp lí, hợp với lẽ thường?

Được Mộc Ca mìn(*) đến lú cả người.

(*) Mìn: Đại lôi, sét đánh.

Cô hít sâu một hơi, không thèm nhìn anh nữa, vùi đầu ăn cơm.

Cô đã quyết định, sẽ không bao giờ trêu chọc đại ác ma này thêm một lần nào nữa, cô biết anh nhiều năm như vậy, cứ nghĩ anh là một người ôn nhu nho nhã rồi theo đó mà đối xử, nhưng kết quả thế nào đây?

Cô tín nhiệm anh như vậy, vậy mà anh lại đè bẹp phần tín nhiệm của cô.

Cô nghĩ nghĩ, có lẽ là do cô trước đây không phân được nặng nhẹ, nên hôm nay cô mới bị trời phạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.