Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đúng vậy, có thể vì mối quan hệ với Đường Mộc Cảnh mà Khúc Mặc Phong mới cho phép Đường Mộc Ca tiếp cận cậu ta, vậy tại sao không thể cùng Đường Mộc Tuyết chứ?
Là ông ta bị ngu rồi ah, mới đưa cái con nhóc người không ra người, ngợm không ra ngợm này đi tiếp cận Khúc Mặc Phong!
Ông ta đập nhẹ lên mu bàn tay của Đường Mộc Tuyết: “Tiểu Tuyết quả thật là con gái ngoan của ba, con có thể hi sinh vì gia tộc, ba rất vui mừng, một lát nữa con nhớ chủ động tiếp cận Khúc thiếu nhiều hơn, những chuyện còn lại hãy giao cho ba.”
Đường Mộc Ca trừng mắt nhìn, đây là... muốn vứt cô đi?
“Tiểu Tuyết, nhìn thấy con hiểu chuyện như vậy, mẹ thật vui.” Lưu Hồng Đan nức nở nói: “Nhưng ông xã ơi, con bé Mộc ca này đã làm cả nhà ầm ĩ, là tại em không dạy dỗ con tốt, là em sai, anh phạt em đi.”
Nói đến Đường Mộc Ca, lông mày Đường Đức Minh lại vặn xoắn, hai mắt tràn trề khí lạnh.
Đúng, là khí lạnh, hận không thể dùng dòng khí lạnh đó siết chết Đường Mộc Ca!
Đường Đức Minh trầm giọng nói: “Sao lại phạt em? Em lo cho nhà này đã đủ nhọc, là nó không biết điều muốn làm ầm ĩ! Mấy người nhốt nó vào căn phòng dưới đất cho tôi, để đói nó ba ngày sau đó nói tiếp!”
Dáng bộ đắc ý trườn bò lên khắp mặt Lưu Hồng Đan, len cả qua khóe mắt đuôi mày Đường Mộc Tuyết.
Cái gọi là căn phòng dưới đất, chính là một gian phòng nhỏ tròn bốn mét vuông, không cửa sổ, không ánh sáng, rất ẩm ướt, còn rất nhiều kiến, gián, thứ có duy nhất trong đó chính là một cái lỗ thông gió lớn bằng hai đầu ngón tay.
Năm tám tuổi, Đường Mộc Tuyết vu khống cô trộm đồ, Đường Mộc Ca bị nhốt ở trong đó một lần, sau khi đi ra khỏi đó, cô có hơn nửa năm không thể ngủ yên một giấc, đối với cô mà nói, nơi đó chính là địa ngục.
Không thể được!
Cô không thể lại bị nhốt vào trong đó!
“Mấy người cứ như vậy mà chắc chắn, Khúc Mặc Phong chọn tôi, là vì chị cả?” Đường Mộc Ca gấp gáp nói.
Cô chỉ là một cô gái mười tám tuổi mà thôi, đối diện với chuyện này, cô không thể lòe ra bộ hờ hững được.
“Sao vậy? Lẽ nào mày cho rằng Khúc thiếu chọn mày, là nhờ mày đẹp? Ôi giời ạ, đã khi nào Khúc thiếu chọn qua mày?” Đường Mộc Tuyết lên tiếng châm biếm.
“Đưa nó đi, thật là mất mặt mà!” Đường Đức Minh ra lệnh, có vẻ như ông ta không muốn nhìn thấy cô thêm một giây nào nữa.
“Trông thật đông vui nhỉ, đây là Đường tiên sinh muốn đưa ai đi thế?” Một màn pha trò vang lên, là âm thanh từ ngoài cửa truyền đến.
Hết thảy đều chấn động, Khúc Mặc Phong!
Anh đến rồi!