Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đám vệ sĩ đang mang cô đi không kìm lòng được dừng bước lại.
Thậm chí người làm đang đứng ở cửa cũng vô cùng tự giác rẽ làm hai, chủ động dọn đường mời Khúc Mặc Phong bước vào.
Khúc Mặc Phong mặc âu phục đi giày da, ung dung mà tiến thẳng vào tầm mắt của mọi người, anh không đưa thêm người đi cùng, hơi thở mạnh mẽ làm cho không một ai dám khinh thường anh.
Lúc đi ngang qua Đường Mộc Ca, anh cũng chỉ liếc hờ một cái, tựa hồ không đặt cô trong mắt.
Đường Mộc Ca nâng mắt nhìn anh, người đàn ông này lớn hơn cô chín tuổi, nhưng tối qua anh ta và ba cô đã liên thủ với nhau, sau đó đem cô ăn đến no căng diều.
Vậy thì, mục đích anh ta tới đây là muốn đưa cô đi, có phải không?
Ban nãy thôi, ba cô còn nói với cô, rằng ông ta muốn cô đi hầu hạ Khúc Mặc Phong.
Đúng, là hầu hạ, chứ không phải kết hôn!
Vì vậy, anh ta đặc biệt đến đây để làm nhân vật quan trọng!
Ha ha, ngay lúc này, Đường Mộc Ca thật muốn cười lạnh, hóa ra khi chạm đến tột cùng của nỗi đau, thì khóc không còn là vấn đề, bởi vì, khóc quá đơn giản.
“Khúc thiếu, ngài đến rồi? Ba và mẹ tôi đợi ngài rất lâu rồi ạ.” Đường Mộc Tuyết bước lên phía trước một bước, đang tính kéo tay anh tỏ vẻ gần gũi, có điều tay giơ ra nữa vời nhưng lại không dám.
“Đúng vậy, Khúc thiếu, có vẻ như cậu đã đói bụng rồi nhỉ? Trước tiên chúng ta vào phòng ăn cơm cái đã.” Đường Đức Minh vội vã nói, ông ta lén nháy mắt với vệ sĩ, ý tứ cần nhanh chóng đưa Đường Mộc Ca đi, tránh làm Đường gia mất mặt.
Sớm biết Khúc Mặc Phong dễ dàng nói chuyện như vậy, thì tối hôm qua ông ta đã để Đường Mộc Tuyết đi rồi, chứ không phải cái giống xấu xí kia đi hầu hạ Khúc Mặc Phong.
Có điều, giờ hối hận vẫn kịp, Đường Đức Minh nghĩ trong đầu.
Hả? Đầu mày Khúc Mặc Phong khe khẽ nhíu, thái độ của anh chưa đủ rõ sao? Đến mức Đường Đức Minh cũng quên hẳn mục đích chuyến đi này của anh?
“Khúc thiếu, mời cậu vào, chớ khách khí.” Lưu Hồng Đan mặt mày cởi mở mời mọc, không hề nhìn ra vẻ khác lạ của anh.
Khúc Mặc Phong vẫn đứng im, đực ra tại chỗ hệt như một cây bách tùng.