Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Chậc chậc, Đường Tiểu Cáp, mày thật sự giỏi nha, có thể khiến ba cho vệ sĩ đến hộ tống mày về, da mặt mày không phải là loại dầy bình thường mà.” Men theo giọng nói chanh chua kia, đó chính là Đường Mộc Tuyết, trên người mặc chiếc váy màu trắng, cô ta vừa bước ra khỏi cửa.
Cô ta giống như một con khổng tước, ánh mắt đầy cao ngạo quét trên dưới khắp người Đường Mộc Ca, sau đó khinh bỉ nói: “Càng ngày càng xấu cũng thôi đi, giờ còn thêm dơ, tối nay Đường gia có khách quý, tốt hơn hết là mày nên trốn đi, chớ có đi ra gặp người ta, đỡ phải khiến cho Đường gia bọn tao mất mặt.”
Cái danh xưng Đường Tiểu Cáp này, được bắt đầu từ lúc Đường Mộc Ca vừa bước chân vào Đường gia, lúc đó cô chỉ mới năm tuổi. Đường Mộc Tuyết nhìn thấy cô liền gọi cô như vậy, ý tứ rất đơn giản, cô chính là một con chó giữ nhà cho Đường gia.
Mặc kệ cô ta gọi như thế nào, cả ba cô ta là Đường Đức Minh và mẹ cô ta là Lưu Hồng Đan đều chưa từng sửa qua cho cô ta, cũng có nghĩa, ở trong mắt bọn họ, Đường Mộc Ca chỉ giống như một con chó giữ nhà.
Đối với cái danh xưng “Đường Tiểu Cáp” kia, không phải Đường Mộc Ca không tức giận, mà bởi vì cô không có năng lực gánh chịu hậu quả nếu tức giận, cho nên cô chỉ có thể chịu đựng.
Từ năm năm tuổi chịu đựng cho đến bây giờ, ròng rã mười ba năm.
Sống ở Đường gia, suốt mười ba năm qua cô chưa bao giờ dám lỗ mãng, bụng ăn không no là chuyện nhỏ, lưu lạc nơi đầu đường xó chợ mới là chuyện lớn.
Giờ phút này đứng đây nghe, cô cảm thấy cái danh xưng kia hệt như một lưỡi dao, bén nhọn cứa qua tim cô, đau đến nhỏ máu.
Nhưng đến cùng cô vẫn phải nhịn xuống, chưa đến lúc cực chẳng đã, thì cô không muốn trở mặt với Đường gia.
Đường Mộc Ca cúi đầu, muốn né người đi qua Đường Mộc Tuyết, cô ta thích châm chọc thì cứ để cho cô ta châm chọc, nếu so với Đường Đức Minh, thì những gì cô ta làm há giống trò trẻ con!
Đối với việc cô im lặng không nói gì, ở trong mắt Đường Mộc Tuyết mà nói chính là một loại khiêu khích, cô ta bắt lấy cánh tay Đường Mộc Ca, sau đó đẩy cô về phía sau: “Đường Tiểu Cáp, tao đang nói chuyện với mày đấy! Thái độ này của mày là có ý gì? Muốn đánh nhau với tao à?”
Đường Mộc Ca rất gầy, cộng thêm việc cô không đề phòng cô ta, cho nên chỉ bằng một cái hất tay của Đường Mộc Tuyết, cô đã ngã nhào ra đất, mông, khủy tay, lòng bàn tay, đều đau nhói!
Đường Mộc Tuyết vẫn cứ kiêu ngạo như một con khổng tước, vênh váo đứng ngay bên cửa: “Đường Tiểu Cáp, đây là Đường gia, còn mày chỉ là một thứ tiện chủng mà thôi! Mày muốn bước vào cửa ngôi này ư, được thôi, quỳ xuống cầu xin tao đi, rồi tao sẽ cho phép mày bước vào, bằng không ngày hôm nay mày phải cút ra ngoài!”
Cô ta không cảm thấy những gì cô ta đối xử với Đường Mộc Ca là không thích hợp, thậm chí còn cười cười trào phúng, trên mặt bày ra một bộ “Không phục thì nhào tới đây mà cắn tao này!”
Đường Mộc Ca căm hận nghiến rạt răng, hai mắt hừng hực lửa giận.