Sủng Tận Trời Vợ Nhỏ Tinh Nghịch

Chương 4: Chương 4: Nhà cũng là nhà tù. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhanh chóng nhặt áo quân trên mặt đất rồi mặc vào, cô lấy ra một chiếc túi nhỏ đựng mỹ phẩm trong túi xách, bôi bôi trét trét một hồi, sau đó vuốt lại tóc, rồi như một con mèo nhỏ chạy vọt ra ngoài.

Một cơn gió thổi ngang qua mặt, rốt cục cô cũng chạy ra khỏi biệt thự, thật là mệt chết cô.

Hai tay cô chống gối, cúi người thở hổn hển.

Lúc này nắng sáng rực rỡ, bầu trời trong xanh như được nguời ta tẩy rửa sạch sẽ.

Cô thẳng người, híp mắt nhìn trời một lúc lâu, không khỏi oán thầm, ‘Thời tiết có tốt thì liên quan gì đến mày? Mày đã bị chính ba ruột mày bán đi! Là bị bán đi! Bán mày cho một người đàn ông ăn mày đến một cọng xương cũng không còn, và đó là người mà mày đã kêu rằng anh Mặc Phong suốt bao năm qua!

Đường Mộc Ca hận đến run người, cô cắn chặt môi, đau đến mức cô muốn rơi nước mắt.

Thời tiết tốt bao nhiêu, tâm trạng cô càng tệ hại bấy nhiêu.

“Tam tiểu thư, cô muốn đi đâu?”

Ra khỏi biệt thự, đi còn chưa được 500m, thì trái phải đã bị bốn tên vệ sĩ tiến lên chặn đường.

“Mấy người, mấy người là ai? Mấy người muốn làm gì?”

“Tam tiểu thư, Đường tiên sinh đã mói, nếu cô tự ý rời khỏi biệt thự, liền bắt cô mang về.”

Đường tiên sinh? Mang về?

Đường Mộc Ca hít vào một ngụm khí lạnh, chuyện cô lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra, ba cô thật sự sắp xếp người xung quanh đây, muốn chặn đường trốn của cô!

Tại sao?

Tại sao!

Người đã đối xử với cô như vậy, đúng là ba của cô? Thật là quá buồn cười!

Cô tức đến phát khóc, ông ta sinh cô ra, chính là vì có một ngày sẽ bán cô đi?

Ồ, không đúng, đứng dưới góc độ của Đường Đức Minh mà nói, chính xác ông ta không hề muốn sinh cô ra, ai bảo mười tám năm trước ông ta ở bên ngoài trăng hoa cho nên mới lưu lại một kết quả là cô cơ chứ?

Người đời thường gọi đó là: Con gái ngoài giá thú.

Bởi vì sự có mặt của cô đã tạo nên vết nhơ trong cuộc đời ông ta, cho nên, một khi có cơ hội, ông ta không nề hà mà lợi dụng cô, cho dù là chà đạp lên thể chất và tinh thần của cô ông ta cũng không tiếc.

Nghĩ tới đây, hai tay cô nắm chặt thành đấm, không kiềm được cả người liền run lẫy bẫy.

Cô bị vệ đưa về Đường gia, nói một cách chính xác hơn, hẳn là cô bị bọn ném trở về Đường gia, mỗi mốt lối ra đều có người canh giữ, không cho phép cô trốn thoát.

Đứng trong sân của biệt thự Đường gia, Đường Mộc Ca ngắm nhìn bốn phía, cảm thấy thật buồn cười, nơi này hẳn là nhà của cô, mà giờ phút này không khác gì nhà tù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.