Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Không biết cách dạy con gì cơ chứ? Khúc thiếu ngài chớ nghe ba mẹ tôi nói lời khiêm tốn, Đường Tiểu Cáp chả phải đứa tốt lành gì cho cam, chính cô ta đã đánh người giúp việc trong nhà ra thành như vậy.”
Chuyện Khúc Mặc Phong bảo hộ Đường Mộc Ca, thật sự đã kích thích Đường Mộc Tuyết, cô ta không tài nào khống chế được tâm trạng của bản thân.
Cô ta kéo Tiết Diễm đến, vén tay áo Tiết Diễm lên: “Khúc thiếu, ngài nhìn xem, tôi không hề gạt ngài, Đường Tiểu Cáp là loại nhu nhược còn độc ác, nó thì có điểm gì tốt để ở cạnh ngài ah?”
Nói xong, Đường Mộc Tuyết liền tranh công ngẩng mặt lên nhìn Khúc Mặc Phong.
Chỉ thấy khóe môi anh câu lên nụ cười nhạt, rất khách khí hỏi một câu: “Cho nên, ý của Đường Nhị tiểu thư chính là, người phụ nữ của tôi là người nhu nhược còn độc ác?”
“Tôi... Tôi không có ý đó, Khúc thiếu ngài... Ngài có thể không chọn nó làm người phụ nữ của ngài ah.”
“Ồ... Đường Nhị tiểu thư đây là ‘vẽ đường cho hươu chạy’, muốn tôi làm một người đàn ông không chịu trách nhiệm?”
Đường Mộc Tuyết bị nghẹn thở, mặc kệ cô ta nói gì, Khúc Mặc Phong đều quấn tên anh ta với Đường Mộc Ca, mắng Đường Mộc Ca chính là mắng anh ta, đến cùng thì Đường Mộc Ca có gì tốt để anh ta phải bảo hộ con ả như vậy?
Đường Mộc Tuyết nghĩ mãi vẫn không ra, tức đến đỏ mắt: “Đường Tiểu Cáp, sao bây giờ mày không dám lộ móng vuốt của mày ra? Chính là mày sợ Khúc thiếu sẽ ghét bỏ mày, có đúng hay không? Mày là một đứa dối trá, thật kinh tởm!”
Đường Mộc Tuyết đã hoàn toàn không khống chế được tâm tính của chính cô ta.
Nhưng cô ta vừa dứt lời thì: “Chát” một tiếng, gò má cô ta ăn ngay một bạt tai, Đường Đức Minh giận dữ quát: “Còn không mau xin lỗi Khúc thiếu! Người phụ nữ của Khúc thiếu mày cũng dám mắng sao?”
Thật là ngu người, cũng không biết xem thời thế, hiện tại Khúc Mặc Phong ra mặt bảo vệ Đường Mộc Ca như vậy, Mộc Tuyết còn câng cổ lên nói, quả thật là muốn chết!
Người phụ nữ của Khúc thiếu? Nghe được câu này từ miệng Đường Đức Minh, Đường Mộc Ca cảm thấy thật hài, thời gian được đong bằng một cái nháy mắt, cô liền biến thành người phụ nữ của Khúc thiếu.
Năng lực bán con gái của ba cô thật không phải loại mạnh bình thường, vì một cái hạng mục có giá trị 5 tỷ NDT, trò gì ông ta cũng có thể làm ra.
“Bố, người đánh con?” Đường Mộc Tuyết bưng lấy gò má đỏ au của mình, không thể tin hỏi: “Ba lại đánh con như đã đánh Đường Tiểu Cáp? Con có phải con gái ruột của ba không? Chắc chắn con là do ba nhặt được rồi!”
Đường Đức Minh thở phì phò, tiếp tục xáng cô ta thêm cái tát nữa, cái tát này dứt khoát khiến Đường Mộc Tuyết ngã nhào trên mặt đất.
“Đưa Nhị tiểu thư về phòng, không được tôi cho phép, thì không cho con bé đi ra ngoài!” Đường Đức Minh trầm giọng nói.
Vốn là người sinh ra Đường Mộc Tuyết, trong tích tắc Lưu Hồng Đan chưa kịp phản ứng, bà ta muốn cầu xin cho Đường Mộc Tuyết, nhưng bắt phải ánh mắt phẫn nộ của Đường Đức Minh, bà ta liền rúc cổ, cái gì cũng không dám nói.