Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đường Đức Minh nhìn từng biểu cảm trên mặt anh hệt như người đi rà vàng, tuy nhiên nhìn tới nhìn lui nhìn muốn lòi hai con mắt vẫn không nhìn ra, trong lúc nhất thời ông ta không tài nào thấu tâm tư của Khúc Mặc Phong.
Người này còn trẻ tuổi nhưng vô cùng khủng bố, vẫn còn trẻ nhưng đã có thể điềm nhiên(*) được như vậy.
(*) Điềm nhiên: Bình tĩnh.
Chả trách năm năm trước cậu ta đang ở trong cảnh tứ bề khốn đốn, lại có thể ‘ra khỏi trùng vây’, trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Càng, mặc dù cậu ta không hiện rõ vui buồn, nhưng liền có thể nhìn ra, đây không phải một người giống những gã tầm thường.
(*) Note: Đây là phần chú ý của riêng mình, vì tác giả viết có phần đan xen suy nghĩ của chính nhân vật nên đôi lúc cách xưng hô của người dẫn chuyện sẽ khác các bạn nhé.
“Đường tiên sinh, ngài đã quên mục đích chuyến đi này của tôi? Hoặc giả Đường tiên sinh không muốn?” Khúc Mặc Phong nhắc lại mục đích chuyến đi của anh, mỗi một giây trôi qua ánh mắt anh càng thêm lạnh.
Lưu Hồng Đan cùng Đường Mộc Tuyết hệt như gà bị dịch, ngu ngơ lờ mờ, chỉ có thể lo lắng suông.
Đường Đức Minh thầm kêu một tiếng trong lòng: “Xin lỗi, Khúc thiếu!”
Ông ta nhìn ngược về phía Lưu Hồng Đan: “Em nhanh đưa Mộc Ca lên lầu rửa lại mặt mày, sau đó đưa con bé xuống đây hầu hạ Khúc thiếu.”
Rửa mặt? Hầu hạ?
Hai cặp từ kia, thật là làm cho Khúc Mặc Phong muốn cười, là cười châm chọc.
Anh nói: “Đường tiên sinh quá lời rồi, Mộc Ca đã là người của tôi, tất nhiên tôi sẽ không bạc đãi cô ấy, còn về chuyện rửa mặt, cũng không phiền Đường phu nhân phải nhọc công.”
Nói xong, anh bước lên một bước, đi tới bên cạnh Đường Mộc Ca, đám vệ sĩ lập tức buông tay ra, Đường Mộc Ca đứng không vững, suýt thì bổ nhào trên mặt đất, may mà Khúc Mặc Phong nhanh tay đỡ lấy cô, sau đó ôm cô vào lòng.
Đường Mộc Tuyết mắt O mồm A, đực người nhìn nom muốn ngu, vừa rồi Khúc Mặc Phong nói... Đường Tiểu Cáp là người của anh ta?
Mà bây giờ anh ta còn ôm con ả?
Đây là cái tình huống gì ah?
Theo bản năng Đường Mộc Tuyết quay đầu lại nhìn Đường Đức Minh, hi vọng ba của cô ta sẽ cho cô ta một lời giải thích.
Chỉ là Đường Đức Minh không thèm quan tâm đến cô ta, ông ta chăm chú nhìn Khúc Mặc Phong, cung kính nói: “Khúc thiếu, thật xin lỗi, là tôi không biết cách dạy con, cho nên mới xảy ra chuyện như thế.”