Sủng Tận Trời Vợ Nhỏ Tinh Nghịch

Chương 28: Chương 28: Quyết tâm thắng bại. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Tốt lắm, chị ta ngang ngược như vậy, một lát nữa mình sẽ báo thù cho cậu!” Đường Mộc Ca không nhịn được tức giận!

Tối qua cô còn tưởng Lý Điềm chuyện bé xé ra to, giờ mới biết, Trương Tuệ Như thật sự ngang ngược.

Có người nào có thể “Bất cẩn” đến mức làm người khác bị thương cả miệng lẫn mũi không?

“Tiểu Ca, đưa túi sách của cậu cho tớ, còn bóng cậu cầm đi!” Một tay Lý Điềm cầm túi sách của Đường Mộc Ca, một tay ném quả bóng rổ cho cô.

Hai người đi tới sân tập, quả nhiên nhìn thấy Trương Tuệ Như và đám bạn chị ta đang thực hiện động tác khởi động.

Ngày 12 tháng 10 sẽ có trận giao hữu giữa các khoa với nhau, cho nên bọn họ đều tham gia luyện tập.

“Tuệ Như cậu nhìn kìa, cái con bé bị cậu đập chiều qua giờ lại đến nữa kìa.”

“Chậc chậc, còn tìm người đến giúp?”

“Chỉ bằng con nhóc ốm như cọng giá đỗ kia, búng một cái liền bay, Lý Điềm đã tìm đến cái quái gì vậy?”

Giọng bọn không lớn không bé, vừa đủ để Đường Mộc Ca và Lý Điềm nghe được.

Đường Mộc Ca hít sâu một hơi sau đó thở ra thật mạnh, thậm chí mấy sợi tóc mái cũng bị cô thổi cho bay tán loạn.

Cô nâng quả bóng lên bằng một ngón tay, ngón trỏ làm trụ sau đó lắc lắc cho quả bóng xoay tròn, chân hướng về phía đám người Trương Tuệ Như.

Trương Tuệ Như cùng đám bạn của cô ta dừng luyện tập, dõi theo từng bước chân của Đường Mộc Ca bằng ánh mắt ngậm đầy châm chọc.

“Chào đàn chị, em là Đường Mộc Ca – sinh viên năm nhất, rất thích chơi bóng rổ, nhưng kĩ thuật của em lại không được tốt, nghe nói đàn chị Trương đây chơi bóng rất giỏi, em nghĩ nhờ đàn chị Trương chỉ dạy một vài kĩ thuật chơi bóng, không biết đàn chị Trương có nguyện ý chỉ dạy cho em không?”

Nói xong, Đường Mộc Ca híp mắt cười, giọng cô đặc biệt dịu dàng, không hề mang lại cảm giác khiêu khích.

Bởi vì tóc mái đã được thả xuống, cho nên thần thái bên trong đôi mắt cũng bị che khuất mà không một ai nhận ra.

“Ngày thi đấu gần kề, thời gian của bọn chị rất quý báu, em muốn chị chỉ dạy cũng được, nhưng trước khi chị dạy cho em, chị muốn biết trình độ của em đến đâu.” Trương Tuệ Như nói.

“Được, quyết định vậy đi, đàn chị Trương thủ còn em tiến, trong vòng năm phút em có thể ném vào sáu quả, thì chị phải dạy cho em, còn nếu không, em liền nhận thua tự nguyện ra về.” Đường Mộc Ca cúi thấp đầu, giọng nói ngập tràn cung kính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.