Sủng Tận Trời Vợ Nhỏ Tinh Nghịch

Chương 29: Chương 29: Quyết tâm thắng bại. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trương Tuệ Như rất muốn cười, dưới thế phòng thủ của cô ta mà cọng giá đỗ này muốn ném sáu quả trong vòng năm phút? Thật là không biết tự lượng sức!

Cứ cho là Lý Điềm muốn báo thù, thì cũng nên tìm một người có thực lực chứ?

Nếu cô nhóc Đường Mộc Ca này có chút năng lực, thì đã sớm ghi tên vào câu lạc bộ bóng rổ rồi, giờ còn đứng đó mà khua môi múa mép!

Nghĩ đên đây, Trương Tuệ Như nhắm hai mắt lại: “Được! Em có năm phút!”

Chơi được một nửa trận bóng, trước mỗi lần ném bóng vào rổ, đều phải rê bóng đến khu vực ba điểm.

Lần tiến công thứ nhất, Đường Mộc Ca vẫn đương dẫn bóng, lúc đến sát vạch ba điểm thì, đang tính lui người về sau nhưng Trương Tuệ Như đã đi tới trước mặt cô.

Cô không thể lấy đá chọi đá với Trương Tuệ Như, cho nên chỉ có thể tiến công, nhưng vừa chạy được vài bước thì bóng đã bị Trương Tuệ Như cướp đi.

Trong nhất thời đám người vây xem liền cười phá lên.

“Cái cọng giá đỗ này cũng quá kém đi, trong quá trình dẫn bóng lại để mất bóng? Chậc chậc, quả thật là người mới ah.”

“Chắc chắn rồi, vừa nãy nhìn bộ dáng xoay bóng của cô ta, mình còn cho rằng cô ta là cao thủ cơ đấy!”

Người vây xem mỗi lúc một đông, Đường Mộc Ca không bị mất bóng trên đường dẫn nữa, nhưng ngay lúc cô lên rổ, Trương Tuệ Như liền nhảy lên chặn luôn đường bóng.

Người mù cũng nhìn ra Trương Tuệ Như đang chơi trò mèo vờn chuột với Đường Mộc Ca, dẫn trái dẫn phải khiến Đường Mộc Ca phải chạy theo quả bóng, mãi cho đến khi quả bóng bị chính cô ta dẫn lệch ra mép ngoài của đường biên.

Ba phút trôi qua rất nhanh.

Càng lúc mọi người càng xem thường Đường Mộc Ca, bọn họ lời lời châm chọc, không thèm kiêng dè mà lớn tiếng nói ra, thậm chí còn có một số người nói mát Lý Điềm.

Đường Mộc Ca tiếp tục dẫn bóng đến sát vạch ba điểm, vừa thở hổn hển, vừa híp mắt nói: “Đàn chị, chị thật lợi hại, chắc chắn hôm nay em phải bại dưới tay chị rồi.”

Khóe môi Trương Tuệ Như khẽ nhếch, gương mặt cô ta giăng đầy đắc ý: “Em mới chỉ sinh viên năm nhất, không cần vội, sau này sẽ có nhiều cơ hội luyện tập.”

Đường Mộc ca cười khúc khích: “Ha ha, đúng vậy nha.”

Lời vừa dứt, cô khẽ lách người, cũng không thèm nhìn đến Trương Tuệ Như trực tiếp lùi về phía sau một một bước, một loạt động tác của cô diễn liên tục xâu thành chuỗi với tốc độ nhanh đến mức Trương Tuệ Như không có thời gian để phản ứng.

Lúc rê bóng, cô không hề nhìn bóng, mà đăm đăm dòm đường đi của Trương Tuệ Như, cô lùi lại, không chút khách chí dẫm thẳng lên mu bàn chân của Trương Tuệ Như, đồng thời cũng thúc cùi chỏ về phía sau, ngay lúc Trương Tuệ Như chỉ chăm chăm né khuỷu tay cô thì, Đường Mộc Ca liền xoay người, đối mặt với bảng rổ, sau đó nhảy lên ba bước vẽ ra một đường cong đẹp mắt ném bóng vào rổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.