Sủng Tận Trời Vợ Nhỏ Tinh Nghịch

Chương 31: Chương 31: Tại sao từ bỏ? (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Aiya, đàn chị không sao chứ? Cũng tại em, chỉ chăm ném bóng vào rổ, không có chú ý đến chị, xin lỗi xin lỗi, chị là đàn chị, hẳn sẽ không tính toán với đám tân binh như tụi em nhỉ?”

Đường Mộc Ca kéo tay Lý Điềm đi tới, lòe ra bộ ‘ăn nói khép nép’ thẽ thọt nói.

Trương Tuệ Như trừng mắt nhìn cô chằm chằm, giá có thể ăn tươi nuốt sống cô thì có bao gian nan cô ta cũng không từ.

“Đường Mộc Ca đúng không? Hôm nay cô đã đắc tội đến tôi, tôi cá những tháng ngày sau này của cô sẽ chẳng vui vẻ gì đâu! Cô chờ đó cho tôi!”

Hung hăng nói xong, máu cũng men theo đó mà rỉ ra khỏi miệng, ngay sau đó cô ta được đám bạn dìu đi.

Đường Mộc Ca, Lý Điềm đều nhìn theo bóng lưng bọn họ mà làm mặt quỷ, cùng nhau le lưỡi một cái, đồng thanh hô: “Tôi nhổ vào!”

“Tiểu Ca, làm tốt lắm!” Lý Điềm kéo lấy tay cô: “Đi, bữa sáng của cậu mình mời, cậu muốn ăn cái gì, tùy ý chọn!”

“Đường Mộc Ca híp mắt cười cười: “Một cháo thịt bằm, hai cái bánh bao nhân thịt, cùng với một bình Ưu Ích C(*).”

(*) Ưu Ích C: tên một loại sữa chua lợi khuẩn của Trung Quốc.

“... Chỉ chừng ấy?”

“Thời hạn là một tuần.”

Lý Điềm: ...

Cô liền biết mà, một đứa cực kì keo kiệt như Đường Mộc Ca, làm sao lại có khả năng không thừa cơ hội này chém cô?

“Tiểu Nhi, cậu chơi bóng rổ giỏi như vậy, thế sao hôm khai giảng cậu không ghi danh tham gia?” Đương lúc cả hai đi về hướng nhà ăn, Lý Điềm không nén được tò mò.

“Vì nghĩ phải tập trung học hành cho giỏi.” Đường Mộc Ca lời ít ý nhiều.

“Ba xạo, học giỏi có dính líu gì đến việc cậu thích chơi bóng rổ đâu, cậu nói xem, năm mười hai cậu còn không vì thi đại học mà từ bỏ bóng rổ, giờ lên đại học lại vì việc học mà từ bỏ bóng rổ, cậu nghĩ mình tin?”

Đường Mộc Ca cười hì hì, nói: “Bởi vì người ta muốn làm thục nữ ahhh.”

Lý do này, là Đường gia cho.

Năm 12, không biết tại sao Đường Mộc Tuyết lại biết cô thích chơi bóng rổ, sau khi về nhà liền tố cáo với Đường Đức Minh, và kết quả chính là Đường Đức Minh đã nói rõ với cô: “Con gái của Đường gia, phải là một người thục nữ, không thể chạy tới chạy lui trên sân bóng rổ, như vậy còn ra thể thống gì.”

Tuyệt! Đường Mộc Ca thật sự muốn cười vang, nói như Đường Đức Minh, vậy mấy vận động viên chơi bóng rổ cho quốc gia, chính là đang sỉ nhục đất nước?

Thật tình cô không dám ừ bừa, chỉ lén lút khịt mũi coi thường.

Nhưng người ta lại có biện pháp trị cô ah, ông ta liên lạc với cô giáo chủ nhiệm của cô, bảo bà ấy giám sát cô, hễ nhìn thấy cô chơi bóng rổ, cứ việc đuổi học cô.

Lên đại học, ngày đầu tiên ông ta đã liên lạc với cố vấn học tập của lớp cô, cũng cách thức cũ ngăn cấm không cho cô chơi bóng rổ.

Đứng trước sự lựa chọn giữa việc chơi bóng và tiếp tục học, cô đành chọn vế sau.

Cô cần một cái bằng để có thể đảm bảo cuộc sống của mình sau này, nếu đã không có khả năng lo liệu cuộc sống cho chính mình, thì hết thảy những thứ khác khỏi cần nói đến nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.