Sủng Tận Trời Vợ Nhỏ Tinh Nghịch

Chương 32: Chương 32: Tôi không phải vợ anh! (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Làm thục nữ?” Lý Điềm cười toe: “Nói mau, có phải cậu muốn yêu rồi không?”

Yêu? Đường Mộc Ca khẽ run, kết hôn cô cũng đã kết hôn, làm gì còn tư cách để yêu?

“Ôi đói quá! Rốt cục là cậu có muốn mời mình ăn điểm tâm không?” Đường Mộc Ca dứt khoát lảng sang chuyện khác.

“Mời mời mời, đi thôi, một lát nữa chúng ta còn có giờ học!”

Mặc dù thời gian chạy nhảy trên sân bóng chả được bao nhiêu, nhưng cũng đủ để vơi đi tâm trạng ốt dột của Đường Mộc Ca, cô không còn giống như ngày hôm qua qua, vật vờ nửa sống nửa chết.

Lúc lên lớp, cô chống cằm nghĩ nghĩ, đã không thể thay đổi hiện trạng, chi bằng đạp lên nó, tăng skil cho chính mình.

Rồi sẽ có một ngày cô cũng thoát khỏi ma trảo của Đường gia và Khúc Mặc Phong.

Nghĩ thông, mục tiêu đã được xác định, cho nên cuộc sống của cô liền khởi sinh hi vọng.

Vì tránh Đường gia, lúc nào có thể trọ trong kí túc xá, cô bèn lựa chọn ở lại kí túc xá.

Giờ học chiều kết thúc, đương trên đường trở về kí túc xá thì, di động bỗng vang lên, cô móc điện thoại ra vừa nhìn liền sợ suýt thì ném luôn di động.

Là Khúc Mặc Phong gọi đến.

Trên màn hiện lên dòng chữ “Anh Mặc Phong.”

Cô còn chưa kịp đổi lại tên người dùng.

Có nên nhận không? Hay là không nhận nhỉ?

Đường Mộc Ca đứng đực tại chỗ, không nhận ha, nhưng nếu mình không nhận anh ấy có ném mình ra đường không ta? Làm sao bây giờ? Đường gia sẽ không tha cho mình, cho nên, khoảng thời gian này không thể đối nghịch với Khúc Mặc Phong được.

Vì vậy, nhận ha.

Đang tính gạt màn hình, thì di động bỗng hết kêu.

Hừm? Đường Mộc Ca thở phào, như vậy thật tốt, không cần nghe điện thoại của anh, thật tốt.

Cô tiếp tục cất bước hướng về kí túc xá, chỉ là cô không ngờ, vừa đến cửa kí túc xá liền nhìn thấy chiếc Maybach quen đến không thể quen hơn bèn dừng chân!

Là xe của Khúc Mặc Phong!

Theo bản năng Đường Mộc Ca muốn chạy, nhưng hai chân cô cứ như bị đổ chì, không tài nào nhúc nhích.

Cô nghĩ nghĩ, dáng vè của cô lúc này hẳn rất ngu.

Cửa xe được mở ra, người đi xuống không phải Khúc Mặc Phong, mà là tài xế của Khúc Mặc Phong.

Anh ta kéo cửa ghế sau, nhìn Đường Mộc Ca động tác đầy cung kính, nói: “Phu nhân, mời lên xe.”

Danh xưng này, giống như một quả bom, có sức công phá đủ làm cho Đường Mộc Ca choáng váng.

Cô chịu đựng mười phần kinh hãi, tựa một con thú nhỏ, xông thẳng vào xe rồi súc người ngồi trong một góc.

Đặt giả thiết cô phản ứng chậm thêm tí nữa, thì ngay tối nay, tin tức cô đã lập gia đình sẽ được lan ra khắp trường học.

Mãi cho đến khi xe bắt đầu chạy, cô mới chú ý đến người đang ngồi bên cạnh cô, anh mặc định cô là không khí, không thèm đoái hoài chỉ cúi đầu phê duyệt văn kiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.