Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ráng chiều tà xuyên qua ô cửa lọt vào trong xe, phủ lên người anh, hệt như một vầng thái dương đang tỏa sáng, anh nổi bật trong không gian không mấy rộng, đẹp đến mức có thể dùng hai chữ yêu nghiệt để nói về anh!
Từng có người nói rằng, khoảnh khắc đàn ông chăm chỉ làm việc rất có sức quyến rũ, lời này quả không sai, Khúc Mặc Phong là một ví dụ, bất kể là vẻ mặt bình tĩnh của anh, là khí chất hay là gia thế, cũng đều có hàng tá phụ nữ si anh đến điên cuồng.
Xe chạy được một lúc, Đường Mộc Ca mới vơi dần kinh hãi.
“Khúc thiếu, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”
Cô nói rất khách khí, cũng ngồi rất xa, không giống như ngày xưa, nhìn thấy anh liền cười, lúi ra lúi ríu nói tới nói lui kể hết những chuyện đã xảy ra trong trường.
Cô chỉ nói đến những chuyện thú vị, hệt như một chú chim nhỏ vui vẻ.
Những biến hóa của cô, đương nhiên Khúc Mặc Phong biết, anh ngừng lại công việc, ngẩng đầu lên nhì cô: “Sao vậy?”
“Tôi nói, ngài đến trường tìm tôi hẳn là có chuyện gì? Tôi có hẹn với bạn, tối nay muốn ra ngoài, cho nên tôi không có nhiều thời gian.”
“Bạn học nam?”
“Không liên quan đến anh.”
“Em là vợ của tôi, em nói xem có liên quan đến tôi hay không?”
“Tôi không phải vợ anh, tôi là do anh dùng tiền mua về!”
Đường Mộc Ca tức giận, không ý tứ liền huỵch toẹt, nhưng một giây sau cô bèn hối hận.
Rõ ràng đã quyết định sẽ sống một cuộc sống vui vẻ thoải mái, làm một cô nhóc ngoan ngoãn biết nghe lời, vậy tại sao còn muốn moi đòn từ anh?
Cô thật sự sợ Đường Đức Minh, cũng sợ Khúc Mặc Phong...
Cô thấy rõ anh đang tức giận, liền thêm sợ sệt, hẳn là anh sẽ không ra tay chỉnh cô chứ?
Quả nhiên, một giây sau anh đã bắt lấy tay cô, đặt cô ngồi trên đùi anh, kéo quần của cô xuống: “Chách chách” hai tiếng, đánh mạnh lên mông cô.
“Em là tôi dùng tiền mua về? Cho nên, theo lý mà nói em càng phải nghe lời tôi mới đúng? Chuyện tôi chưa cho phép, em lấy tư cách gì quyết định?”
Giọng anh rất trầm, mang theo rành rành lửa giận, men theo đó là bàn tay anh lần nữa lần nữa đánh xuống, đau đến mức Đường Mộc Ca chực khóc.