Sủng Tận Trời Vợ Nhỏ Tinh Nghịch

Chương 13: Chương 13: Tìm ra đường sống. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô sực tỉnh người, ánh mắt rơi lên cánh tay mình, phía trên bị chổi lông gà đánh trúng, hiện lên một vết lằn, đau rát.

Cô nhắm mắt lại, yên lặng thở dài, có lẽ, cô cần phải tìm cách rời khỏi đây...

Mười tám tuổi, độ tuổi đẹp nhất của một cô gái, đoạn thanh xuân đẹp nhất của đời người, cô chân chính là Tam tiểu thư của Đường gia, nhưng phải lao tâm khổ tứ tìm cách trốn chạy, nom lại cũng quá khôi hài đi!

Có nói ra, sẽ có ai tin không nhỉ?

Nhưng phải làm sao đây?

Cô đã tỏ ra ngoan ngoãn, đã tỏ ra hèn nhát, đã cố làm mình xấu xí, nhưng cuối cùng vẫn là cá nằm trên thớt, không nhúc nhích, không động đậy, chỉ có thể chờ chết.

Cô không muốn chết, cô không cam!

Vì vậy, không còn cách nào nữa, nhất định cô phải tìm ra đường sống.

Hay là, đi “hầu hạ” Khúc Mặc Phong cũng không tệ, nhân lúc anh ấy còn có cảm tình với chị cả, anh ấy sẽ không chán ghét mình nhanh đâu.

Khoảng thời gian đi hầu hạ anh ấy, chính là cơ hội để mình nghỉ xả hơi.

Nghĩ thông, Đường Mộc Ca bèn cầm lấy chiếc váy ban nãy Tiết Diễm mang vào, nhưng tiếc là cô còn chưa có thời gian “thưởng thức”, thì cửa phòng đã bị đá văng.

Đường Mộc Ca ngạc nhiên quay người lại, liền thấy hai gã vệ sĩ đi vào, giữ lấy hai tay cô, sau đó đưa cô đi xuống lầu.

Trong phòng khách, Đường Đức Minh ngồi trên ghế sofa, Lưu Hồng Đan, Đường Mộc Tuyết cũng có mặt ở đó.

“Quỳ xuống!” Đường Đức Minh quát, ngay sau đó hai gã vệ sĩ đã ép cô quỳ xuống.

Bên cạnh cô là Tiết Diễm đang khóc sướt mướt.

Ngay khoảnh khắc hai đầu gối chạm đất, Đường Mộc Ca liền biết, Tiết Diễm đã tố cáo cô.

“Đường tiên sinh, Đường phu nhân, thật sự tôi chỉ đi đưa váy cho Tam tiểu thư, nhưng vì tâm trạng không tốt mà cô ấy cầm chổi lông gà đánh lên người tôi, giờ cả người tôi, tay, chân, đâu đâu cũng có vết thương, mong hai ngài hãy làm chủ cho tôi.” Tiết Diễm khóc muốn long trời lở đất.

Nghe xong, Đường Mộc Ca còn nghĩ chí ít Đường Đức Minh cũng sẽ hỏi cô đầu đuôi hay một chút nguyên cớ thôi cũng được, thế nhưng, ông ta không hề hỏi gì.

Đáy mắt cô chỉ kịp bắt lấy một bóng người, liền sau đó, Đường Đức Minh đã đứng dậy đi đến trước mặt cô, một tiếng “Chát”, năm ngón tay của ông ta in rõ trên mặt cô.

Mọi thứ xảy ra nhanh như một tia chớp, Đường Mộc Ca còn không có thời gian để nói bất cứ điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.