Sủng Tận Trời Vợ Nhỏ Tinh Nghịch

Chương 14: Chương 14: Tìm ra đường sống. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô bị đánh đến trời đất lộn mòng, chỉ cảm thấy tai vang ong ong, trong miệng có vị ngòn ngọt, cô bị ông ta tát đến bật máu.

“Hỗn xược!” Đường Đức Minh giận dữ đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống: “Cô không hài lòng với những gì tôi sắp xếp, cho nên trút giận lên đầu người giúp việc? Cô là Tam tiểu thư của Đường gia, đây là lần cuối cùng tôi nói với cô, có thể vì Đường gia mà làm việc, là vinh dự của cô, cũng là trách nhiệm của cô!”

Không hài lòng với những gì ông ta sắp xếp, vì lẽ đó trút giận lên người giúp việc? Đường Đức Minh cho rằng đó là lí do cô đánh Tiết Diễm?

Có người đã khua môi múa mép sau lưng cô?

Càng buồn cười hơn chính là, ba cô lại vì một người ở mà ra tay làm việc nghĩa, không chút thương tiếc tát cô một bạt tai!

Cô thật sự muốn hỏi ông ta một câu, nếu ông ta đã coi cô là Tam tiểu thư của Đường gia, vậy thì những lúc cô bị đánh, tại sao ông ta chưa từng tay làm việc nghĩa giúp cô?

Dù một lần thôi, cũng tốt rồi...

Nhưng cô biết, nếu cô hỏi, thì cũng chỉ họa thêm một vệt đen trong lòng cô thôi.

Hành động của Đường Đức Mĩnh đã nói rõ, chỉ khi Đường gia cần đến cô, cô mới là Tam tiểu thư của Đường gia.

Còn lại, cô chính là một con chó giữ nhà.

Cho nên, cô chỉ có thể lặng lẽ, nuốt máu xuống.

“Mộc Ca, đứa nhỏ này sao có thể như vậy? Hoặc giả con không thích váy của Tiểu Tuyết đi chăng nữa, thì cũng không nên trút giận lên người giúp việc chứ, không thích có thể nói với dì, dì sẽ mua cho con một chiếc váy khác, vả lại cũng không đáng bao nhiêu đồng, con có biết con làm như vậy, Tiểu Tuyết rất đau lòng không?”

Lưu Hồng Đan đứng bên cạnh chem vào, đối với cách “hành xử không nên” của Đường Mộc Ca bà ta cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Kể cũng lạ, dì là nữ chủ nhân của Đường gia cũng chưa làm đến mức vậy, nhưng con lại vì một cái váy mà nổi nóng, không trách trước giờ con chưa một lần gọi dì một tiếng mẹ, dì...”

Lưu Hồng Đan vừa nói, vừa khóc tu tu: “Ông xã, anh muốn mắng thì cứ mắng em đi, không dạy được con, là lỗi của em, hu hu...”

Đúng là khổ nhục kế ah, Đường Mộc Ca thấy rõ rành rành, Lưu Hồng Đan muốn tưới dầu lên lửa, muốn Đường Đức Minh đánh cô ác liệt hơn.

Tốt nhất là đánh cô hoặc phế, hoặc chết, hoặc giả phải đuổi cô ra khỏi nhà, thì bà ta mới thỏa lòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.