Sủng Thê Làm Vinh

Chương 97: Chương 97: Chương 94




Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

Lúc Trần Văn Việt vừa mới nhặt A Đậu về, nàng vừa gầy vừa nhỏ như đậu giá, trên người còn có thương tích, dưỡng một đoạn thời gian, trên người nàng thêm không ít thịt, có vài phần thiếu nữ kiều tiếu.

Nàng không muốn mặc nữ trang, Trần Văn Việt liền nói nàng lớn lên xấu, nhất định là biết chính mình mặc nữ trang khó coi, cho nên không dám mặc.

A Đậu tuổi còn nhỏ tính tình lại lớn, ngày hôm sau liền mặc nữ trang.

Trần Văn Việt thấy nàng người như thế, sai ma ma trong viện dạy nàng quy củ lễ nghi, nàng ngại học quy củ bó tay bó chân, cho dù như thế nào cũng không chịu học.

Trần Văn Việt liền chê cười nàng ngốc, rõ ràng biết chính mình quá ngốc học không tốt, cho nên không dám học.

A Đậu giận cực, hạ quyết tâm theo ma ma học, chỉ mới thời gian ngắn ngủn một tháng quy củ lễ nghi cũng giống mô giống dạng.

Trần Văn Việt cũng không nghĩ tới nàng lại thông minh như vậy, liền nổi lên ý tưởng dạy nàng đọc sách biết chữ.

Lúc này đây hắn không hỏi A Đậu, một trương miệng liền nói viết chữ quá khó khăn, A Đậu quá lười, nhất định không muốn học.

A Đậu không muốn bị hắn xem nhẹ, mão đủ tinh thần học chữ, thế nhưng cũng ra dáng ra hình, cái này làm cho Trần Văn Việt lần đầu tiên làm lão sư cho người ta rất có cảm giác thành tựu.

Trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, người khác đứng ngồi không yên, nàng còn có thể yên tâm viết chữ, thật sự không dễ dàng.

Người như vậy không nên bị Trần gia liên lụy.

Nàng còn trẻ, mới mười hai tuổi, tuổi tác như nụ hoa, tương lai còn thời gian rất dài.

“Viết thực tốt, là ta coi thường muội.” Trần Văn Việt cười cười, nhẹ giọng nói: “Muội là người ở nơi nào? Còn nhớ rõ trong nhà chính mình còn người nào sao?”

A Đậu lắc lắc đầu: “Từ lúc ta biết chuyện chính là tiểu khất cái, là gia gia râu bạc nhận nuôi ta, ta và ông ấy ở tại miếu thổ địa, sau đó gia gia râu bạc bệnh nặng đi, liền dư lại ta một người. Ta chỉ biết chính mình tên A Đậu, chỉ có một người thân là gia gia râu bạc. A, ta còn có cái này……”

A Đậu đưa một ngọc hồ lô bên người cho Trần Văn Việt xem: “Gia gia râu bạc nói, lúc ta tới trên người chỉ mang theo cái này, bên trong có tờ giấy ghi sinh thần bát tự của ta, sau đó tờ giấy bị đánh mất.”

Ngọc hồ lô tạo hình đáng yêu, tính chất ôn nhuận, vừa thấy liền biết là đồ vật nhà phú quý mới có thể có.

Trách không được nàng thông minh như vậy, còn biết chính mình bao nhiêu tuổi, nàng có lẽ là tiểu thư nhà gia đình giàu có, không biết xảy ra chuyện gì mới trở thành khất cái.

“Muội có muốn có nhà thuộc về chính mình không?”

Ánh mắt A Đậu sáng lên, liên tục gật đầu: “Muốn, nằm mơ đều muốn!”

Trần Văn Việt nói: “Vậy muội thu thập đồ vật, ta làm người đưa muội đi ra ngoài, cho muội tìm một nhà, như vậy về sau muội sẽ giống hài tử bình thường.”

A Đậu kinh ngạc nhìn Trần Văn Việt, sáng rọi trong mắt lập tức trở nên ảm đạm: “Thế tử, ngài…… Ngài muốn đuổi ta đi?”

Khuôn mặt nàng trắng bệch, trong mắt đều là kinh hoảng.

“Không phải đuổi muội đi.” Trần Văn Việt sờ sờ đầu nàng: “Là tìm cho nàng một ngôi nhà.”

“Ta không cần!” A Đậu đột nhiên thực kích động, vành mắt nàng đỏ lên: “Ta không đi đâu hết.”

“A Đậu ngoan.”

Tuy nàng mười hai tuổi, nhưng vì thiếu dinh dưỡng, có vẻ lớn hơn Thanh Thái không bao nhiêu.

Trần Văn Việt dùng giọng điệu dỗ dành Thanh Thái nói: “Ta cũng vì muốn tốt cho muội, sau khi ra ngoài, muội sẽ có cha có nương có người nhà.”

“Ngài không cần ta sao? Ngài muốn đuổi ta đi sao?” A Đậu đột nhiên khóc lớn ôm eo Trần Văn Việt: “Thế tử, ta là do ngài nhặt về.”

“Ngài cho ta quần áo xinh đẹp để mặc, cho ta thức ăn ngon và điểm tâm, lại cho ta nhà ở sạch sẽ.”

“Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ học quy củ thật tốt, sẽ theo ngài học chữ. Ngài kêu ta làm gì, ta đều làm nấy, sẽ không cò kè mặc cả, tuyệt đối sẽ không mang phiền toái đến cho ngài. Ngài không thích ta ăn đậu phụ thối, ta sẽ không ăn nữa.”

“Ta không cần người khác, chỉ cần ngài, ngài chính là người nhà của ta, ngài chính là cha ta.”

Nàng ô ô khóc, mơ hồ không rõ nói: “Ngài giống cha ta vậy……”

Trên mặt Trần Văn Việt hiện ra một tia đỏ ửng, có chút xấu hổ.

Hắn là thanh niên chưa thành thân, đột nhiên có cô nương lớn như vậy kêu hắn là cha, hắn cảm giác dở khóc dở cười.

Nàng vẫn là một hài tử, vẫn luôn bơ vơ không nơi nương tựa, thân thế đáng thương, không biết bị bao nhiêu khổ, đột nhiên có người tốt với nàng như vậy, giống như người nhà của nàng, nàng sinh ra ảo giác cũng hết sức bình thường.

Nàng xem hắn là phụ thân, hắn cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng cảm thấy chua xót.

Hắn đứng không nhúc nhích.

A Đậu lại từ trong ngực hắn đi ra, quỳ gối trước mặt hắn: “Thế tử, A Đậu không hiểu chuyện, nói sai rồi, ma ma nói, thế tử là chủ tử, A Đậu là hạ nhân, không nên không tuân thủ quy củ như thế. Thế tử ngài phạt ta đi, về sau A Đậu đều sẽ nghe lời ngài nói, A Đậu sẽ thủ quy củ, ngài đừng không cần ta, đừng đuổi ta đi.”

Nàng nói, nước mắt đổ rào rào, đáng thương cực kỳ.

Trần Văn Việt càng nghe càng cảm thấy chua xót, từ lúc hắn biết chuyện đã không có mẫu thân, là cô cô một tay nuôi hắn lớn. Hắn thấy Văn Cẩm kêu quận chúa mẫu thân, quận chúa sẽ ôm Văn Cẩm vào lòng, hôn hắn, âu yếm hắn. Hắn thực hâm mộ, cũng đi theo kêu mẫu thân, nhào vào lòng quận chúa, nhưng quận chúa lại một chân đá hắn văng ra, ánh mắt nhìn hắn như dao nhỏ, còn mắng hắn là tiện loại.

Lúc ấy hắn đã biết tiện loại là có ý gì, cả đời hắn đều nhớ rõ ánh mắt của Nam Khang quận chúa.

Càng là không có, liền càng khát vọng.

Khi còn nhỏ, hắn thường xuyên nghĩ nếu mẫu thân hắn còn sống thì tốt rồi, cho dù nàng không còn sống, lúc mẫu thân lên trời, vì sao không mang theo hắn cùng đi. Ném hắn một mình, làm hắn trở thành hài tử không có mẫu thân.

A Đậu khát vọng người nhà, nhất định là giống hắn khi còn nhỏ khát vọng mẫu thân.

Nếu hắn đẩy A Đậu ra, có khác gì Nam Khang quận chúa năm đó?

“Đừng khóc.” Trần Văn Việt cầm khăn lau nước mắt cho A Đậu: “Muội không muốn đi, vậy không đi. Muội muốn ta làm cha muội, cũng có thể, nhưng gọi vậy bị người nghe được thì không tốt. Trưởng huynh như cha, muội kêu ta ca ca đi, về sau ta sẽ chiếu cố muội như phụ như huynh.”

A Đậu nín khóc mỉm cười, lại lần nữa bổ nhào vào lòng Trần Văn Việt: “Việt ca ca.”

Trần Văn Việt do dự một hồi, cuối cùng đặt tay trên lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Kỷ Thanh Y ra cửa trước khi trời tối, giống suy đoán của thái phu nhân, Cẩm Y Vệ vẫn không ngăn trở các nàng.

Thái phu nhân nghe Đỗ ma ma nói Kỷ Thanh Y đã bình an rời đi, lại lần nữa nhắm hai mắt, vê phật châu.

Kỷ Thanh Y, con ngàn vạn đừng làm ta thất vọng.

Đỗ ma ma biết, tối nay Bình Dương Hầu phủ chú định có rất nhiều người trắng đêm khó ngủ.

Trần Văn Cẩm biết được tỷ đệ Kỷ Thanh Y rời khỏi, lập tức vọt tới sân của thái phu nhân.

Người ở cửa chính phòng, bị Đỗ ma ma ngăn cản.

Trần Văn Cẩm gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ ma ma, hai người giằng co hồi lâu.

“Nhị gia!” Đỗ ma ma không chút nào sợ hãi, lạnh giọng chất vấn: “Ngài muốn ngỗ nghịch sao? Cho dù Hầu gia không ở nhà, trong nhà còn có thế tử!”

Trần Văn Cẩm giật mình phản ứng lại.

Mặc kệ luận võ lực hay tầm quan trọng trong lòng thái phu nhân, hắn đều không thể so sánh với Trần Văn Việt.

Với thủ đoạn của thái phu nhân, nếu không phải có phương pháp giải quyết tốt hơn, tuyệt đối sẽ không thả Kỷ Thanh Y đi.

Nói cách khác, lúc này mưu kế của hắn và Từ Lệnh Kiểm vô cùng có khả năng lại bị thái phu nhân hóa giải lần nữa.

Trước mắt, còn không đến thời điểm trở mặt.

“Ma ma.” vẻ mặt Trần Văn Cẩm thấp thỏm: “Ta sợ tổ mẫu một mình chịu đựng không nổi nên tới, nếu bà không muốn gặp ta, ta trở về vậy.”

“Là Văn Cẩm sao?” Trong phòng truyền đến tiếng thái phu nhân: “Để hắn vào đi.”

Giọng thái phu nhân vô cùng bình tĩnh, còn mang theo tin tưởng nắm quyền không sợ gì cả, giống ngày thường như đúc, Trần Văn Cẩm nghe xong càng thêm kết luận thái phu nhân đã nghĩ ra biện pháp hóa giải vấn đề, ngược lại sinh lòng sợ hãi.

Nhưng thái phu nhân đã lên tiếng, hắn cũng chỉ có thể đỉnh da đầu vào cửa.

“Tổ mẫu.” Hắn vừa vào cửa liền cầm tay thái phu nhân: “Ngài có khỏe không?”

Thái phu nhân không nói chuyện, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Trần Văn Cẩm, dưới cái nhìn sắc bén của bà, Trần Văn Cẩm dần dần sinh ra vài phần thấp thỏm, nhưng mặt mũi lại thản nhiên.

“Văn Cẩm.” Thái phu nhân nghiêm túc nói: “Đến tột cùng chủ ý đưa Thanh Y cho Chu Vương thế tử là con và Nguyệt Trừng tính toán, hay là Chu Vương thế tử sớm có mưu đồ?”

“Tổ mẫu!”

Trần Văn Cẩm nghe vậy chấn động, không chút do dự quỳ gối trên mặt đất: “Tổ mẫu, đích xác Chu Vương thế tử ái mộ Thanh Y biểu muội, nhưng hắn chưa bao giờ biểu lộ trước mặt người khác. Lần đó ở chùa Đàm Thác Chu Vương thế tử đường đột Thanh Y biểu muội, con có hỏi hắn, hắn nói không thích. Sau khi con và Nguyệt Trừng thành thân, hắn cố ý hỏi vì sao con cưới Nguyệt Trừng mà không phải Thanh Y, khi đó con mới biết được thì ra hắn không phải không thích Thanh Y, chỉ là trước kia hắn cho rằng Thanh Y có lẽ sẽ gả cho con, nên giấu ở đáy lòng.”

“Chu Vương thế tử đích xác tính toán cưới Thanh Y, nhưng con vẫn luôn nhớ rõ ngài phân phó, cho nên không ra tiếng gió cho hắn.”

“Con lại hỗn đản, cũng sẽ không hoang đường đến nước này.” Trần Văn Cẩm đau lòng nói: “Chẳng lẽ trong lòng tổ mẫu, con chính là loại người này sao?”

Vẻ mặt Thái phu nhân bất biến, có vẻ lạnh nhạt: “Con nói đều là thật sao?”

“Đương nhiên!” Trần Văn Cẩm khẽ cắn môi: “Tôn nhi tại đây thề, nếu có nửa câu nói dối, thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được.”

Không thể không nói, hắn thề độc như vậy vẫn có chút hữu dụng, ít nhất nghi ngờ trong lòng thái phu nhân giảm không ít.

Ngẫm lại cũng đúng, Chu Vương thế tử cũng sẽ không biết trước, sao có thể tính đến Bình Dương Hầu phủ sẽ có một kiếp này, trừ phi việc này là một tay hắn mưu hoa.

Nhưng hắn mưu hoa việc này lại có chỗ tốt gì?

Văn Cẩm là Nhị gia Bình Dương Hầu phủ, cùng Bình Dương Hầu phủ một vinh đều vinh, một tổn đều tổn, hắn lại đê tiện cũng sẽ không đặt cược toàn bộ Hầu phủ.

Thái phu nhân nghĩ như thế, giọng điệu liền hòa ái: “Được rồi, tổ mẫu chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút, đứa nhỏ này sao con lại thề độc như vậy, tổ mẫu lớn tuổi, không cầu gì khác, chỉ hy vọng các con bình yên.”

Tuy thái phu nhân thông minh tháo vát, lúc này cũng bị Trần Văn Cẩm lừa.

Ngươi càng cảm thấy không có khả năng, hắn càng làm theo cách trái ngược, chính là làm ngươi không thể tưởng được.

Vành mắt Trần Văn Cẩm lập tức đỏ: “Tổ mẫu đừng lo lắng, cha sẽ không có việc gì, con và đại ca nhất định sẽ nghĩ cách cứu cha ra.”

Thái phu nhân do dự một chút, cuối cùng nói: “Ta biết con hiếu thảo, mau trở về đi.”

Trần Văn Cẩm xoa xoa đôi mắt ra phòng thái phu nhân, vừa ra sân sắc mặt của hắn liền hạ xuống.

Nói cái gì hy vọng bọn họ bình an, kết quả bà ta suy nghĩ biện pháp gì cũng không nói cho hắn, rõ ràng xem hắn như người ngoài!

Mẫu thân hắn là vợ cả cưới hỏi đàng hoàng, vẫn là quận chúa hoàng gia, thân phận cao quý hơn Lâm Mạn Thanh đã không biết bao nhiêu, hắn cũng là con vợ cả đường đường chính chính, dựa vào cái gì mọi chuyện đều phải nhượng bộ Trần Văn Việt!

Hắn tuyệt đối không cam tâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.