Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
Kỷ Thanh Y về nhà của Kỷ gia ở kinh thành.
Trước khi ra cửa, Tuệ Tâm đã thả bồ câu truyền tin, Kỷ Thanh Y về Kỷ gia không bao lâu, Từ Lệnh Sâm liền đến.
Hắn mặc một bộ quần áo đen, đạp bóng đêm mà đến.
Xa xa nhìn thấy trong sân đèn đuốc sáng trưng, Kỷ Thanh Y đứng ở cửa chính phòng chờ hắn, Thải Tâm và Tuệ Tâm một trái một phải bên cạnh nàng.
Bóng đêm thực nùng, trời cũng có chút lạnh, nàng cứ như vậy đứng ở bên ngoài, ngay cả cái áo ấm cũng không khoác, có vẻ vô cùng đơn bạc.
Từ Lệnh Sâm không nhịn được nhíu mày, đi nhanh về phía nàng.
Kỷ Thanh Y hơi khụy hành lễ: “Gặp qua điện hạ.”
Từ Lệnh Sâm thấy trong viện còn có vú già khác, đoán trong đó tám phần còn có người Bình Dương hầu thái phu nhân an bài, trong lòng thở dài một hơi.
Hắn sợ nàng mệt, cho nên chính mình đến, lại quên đây không phải địa bàn của hắn, hành sự phải kiêng kỵ.
Nàng nhất định rất sợ hãi.
Không thể ôm nàng an ủi, thật là làm người tiếc nuối.
Từ Lệnh Sâm khẽ gật đầu, biểu tình đắn đo rất đúng mực: “Đứng lên đi, chúng ta vào phòng nói chuyện.”
Thải Tâm Tuệ Tâm canh giữ trong sân, Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm một trái một phải ngồi ghế trên nói chuyện.
Trong viện hạ nhân lui tới có thể nhìn thấy bọn họ, lại không nghe được bọn họ nói gì.
Tầm mắt Từ Lệnh Sâm dừng trên người Kỷ Thanh Y, trong giọng nói có vài phần oán trách: “Sao không mặc nhiều quần áo một chút, Tuệ Tâm và Thải Tâm cũng quá không để bụng.”
Trong đầu Kỷ Thanh Y đều là chuyện Bình Dương Hầu phủ, vốn dĩ gấp như kiến bò trên chảo nóng, căn bản không chú ý mặc quần áo, hơn nữa nàng cũng không cảm thấy lạnh, nghe Từ Lệnh Sâm nói như vậy, sợi dây căng chặt trong lòng tức khắc buông lỏng, một trận ấm áp nảy lên.
Nếu không phải vẫn luôn đặt nàng ở trái tim, sao hắn sẽ chú ý mấy chuyện nhỏ này?
Được người mình thích quý trọng mình, sao Kỷ Thanh Y có thể không cảm động?
“Từ Lệnh Sâm.” Nàng mềm lòng mềm, giọng cũng mềm mại: “Sau này chàng vẫn luôn tốt với ta như vậy, có được không?”
Khi tới vẻ mặt nàng vẫn còn lo âu, lại vì hắn nói một câu, nàng liền mềm, có thể thấy được hắn rất quan trọng với nàng, trong lòng Từ Lệnh Sâm tràn ngập cảm giác thành tựu.
“Đồ ngốc!” Hắn ngồi không nhúc nhích, tầm mắt dừng trên mặt nàng lại ôn nhu khiển quyện: “Đương nhiên ta sẽ luôn tốt với nàng, còn sẽ càng ngày càng tốt.”
Kỷ Thanh Y vừa lòng cực kỳ, nâng mày hỏi hắn: “Vậy vì sao chàng tốt với ta như vậy?”
Từ Lệnh Sâm ra vẻ kinh ngạc: “Không phải ta đã nói với nàng sao? Nàng quá xinh đẹp, ta nhất kiến chung tình, lần thứ hai thấy khuynh tâm, lần thứ ba thấy liền hạ quyết tâm muốn cưới nàng, lần thứ tư gặp lại, liền bắt đầu lấy tên cho con của chúng ta……”
“Đi chàng!” Kỷ Thanh Y đỏ mặt trừng hắn: “Càng nói càng thái quá.”
“Như thế nào có thể nói là thái quá?” Từ Lệnh Sâm nghiêm trang nói: “Chẳng lẽ nàng không biết sao? Trước khi gặp nàng ta chưa bao giờ động tâm với nữ tử khác, trong mắt trong lòng ta đều là nàng, nàng nói một chút, sao nàng lại xinh đẹp như vậy chứ?”
“Trước khi ta vẫn luôn không hiểu vì sao nam tử phải cưới vợ, ta đoán tám phần là vì sinh con nối dõi, còn về những người thấy nữ nhân liền đi không nổi, ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.”
“Nữ nhân có gì tốt đâu? Sau này ta tất nhiên sẽ không thành thân, bởi vì không có nữ tử nào có thể lọt vào mắt ta.”
“Nhưng từ khi gặp được nàng, ta thật sự đi không nổi, có thể thấy được người không thể nói quá chắc chắn.”
Từ Lệnh Sâm khoa trương nhìn Kỷ Thanh Y: “Sao nàng lại đẹp như vậy, quả thực chính là trời cao cố ý phái tới hàng phục ta, chẳng lẽ nàng là tiên nữ trên trời chuyển thế?”
Ai cũng thích nghe lời ngon tiếng ngọt.
Đặc biệt là nữ nhân Lâm vào tình yêu cuồng nhiệt.
Kỷ Thanh Y cong môi cười, trong lòng ngọt như ăn mật.
Thấy Từ Lệnh Sâm nhìn chính mình, liền cố ý trừng lớn đôi mắt, trên mặt lộ ra vài phần thất vọng: “Thì ra chàng nhìn trúng chính là dung mạo của ta!”
Từ Lệnh Sâm há miệng thở dốc, vội nói: “Sao có thể! Ta sao chỉ là nhìn trúng dung mạo của nàng, ta còn nhìn trúng nàng ôn nhu điềm mỹ, hiền huệ hào phóng, tâm linh thủ xảo, tâm địa cẩm tú. Nàng lớn lên mỹ, xinh đẹp như hoa, khiến nữ tử trong thiên hạ đều ảm đạm thất sắc. Nàng tâm linh thủ xảo, kỹ thuật cắm hoa không người có thể so. Nàng hiền lương thục đức, chiếu cố Thanh Thái phi thường tốt. Nàng còn hiếu thuận trưởng bối, đào tim đào phổi với tỷ muội tốt, nàng nói một chút, sao nàng hoàn mỹ như vậy chứ!”
Hắn dừng lại, mỉm cười nhìn nàng: “Ta còn có thích nàng rất nhiều thứ, nàng muốn nghe sao?”
“Không cần, không cần.” Kỷ Thanh Y xin tha: “Ta đã biết.”
Hắn khen quá thái quá, nàng nào có tốt như hắn nói, nàng nghe đều cảm thấy đỏ mặt.
Từ Lệnh Sâm vỗ vỗ ngực: “May mắn nàng nói không cần, nếu không ta phải nói ba ngày ba đêm. Ừ, cho dù ba ngày ba đêm, cũng không nhất định có thể nói xong, sao nàng tốt như vậy chứ.”
Thật là không đáng tin cậy, nàng không tin hắn thật sự có thể nói ba ngày ba đêm.
Nha!
Sao nàng vừa thấy Từ Lệnh Sâm liền quên chính sự a!
Kỷ Thanh Y ảo não vỗ vỗ trán.
“Làm sao vậy, làm sao vậy?” Từ Lệnh Sâm khẩn trương hỏi nàng: “Là nơi nào không thoải mái sao? Đau đầu sao?”
“Không phải!” Kỷ Thanh Y không nhịn được cười: “Chàng đừng ngắt lời, ta có chính sự muốn nói.”
Nếu tiếp tục, chỉ sợ thật sự ba ngày ba đêm cũng nói không xong.
“Cữu cữu bị hạ chiếu ngục, nói là bốn năm trước ở Phúc Kiến giết lương dân giả mạo quân công.” Kỷ Thanh Y nhớ tới trạng thái Bình Dương Hầu phủ lòng người hoảng sợ, sắc mặt chậm rãi trở nên nghiêm túc: “Ngoại tổ mẫu để ta ra ngoài cầu cứu chàng, nói chàng và cữu cữu kết thành đồng minh. Từ Lệnh Sâm, chàng có biện pháp giải quyết chuyện này sao?”
Từ Lệnh Sâm không nhanh không chậm nói: “Bình Dương hầu là Binh Bộ thượng thư, Thái Tử suy nghĩ rất nhiều phương pháp mượn sức hắn, Bình Dương hầu vẫn không dao động. Thứ nhất là hắn cẩn thận đã quen, thứ hai là tiên phu nhân của Bình Dương hầu trúng độc mà chết thoát không được can hệ với Tần Vương phi.”
Kỷ Thanh Y ngạc nhiên, nàng vẫn luôn tưởng là Nam Khang quận chúa làm, không nghĩ tới sau lưng còn có Tần Vương phi bút tích.
Cữu cữu coi trọng cữu mẫu như vậy, nhất định muốn báo thù này, tuyệt đối sẽ không đứng cùng chiến tuyến với Thái Tử.
Từ Lệnh Sâm tiếp tục nói: “Tuy hiện giờ Thái Tử kêu Hoàng Thượng là phụ hoàng, nhưng một khi Hoàng Thượng tấn thiên, Thái Tử đăng cơ, nhất định sẽ gia phong Tần Vương, Tần Vương phi. Đến lúc đó, Bình Dương hầu muốn báo thù còn khó hơn lên trời.”
“Mà Thái Tử mượn sức không thành, liền nghĩ cách chèn ép, dù sao vị trí Binh Bộ thượng thư phi thường trọng yếu. Lỡ như hắn và ta đứng chung chiến tuyến, không phải càng khó đối phó sao. Thái Tử vẫn luôn muốn tìm cơ hội kéo Bình Dương hầu xuống ngựa.”
Kỷ Thanh Y nghe đến đó, đột nhiên đứng lên.
Nói cách khác, một hệ Thái Tử vẫn luôn muốn đối phó cữu cữu, mà cữu cữu cũng biết rõ ràng.
Nếu cữu cữu biết rõ ràng, nhất định có điều phòng bị, lại như thế nào sẽ để Thái Tử bắt được nhược điểm lớn như vậy?
Trừ phi……
Trong lòng mông lung phỏng đoán đột nhiên thấu vào một tia ánh sáng, nàng không nhịn được kinh hô ra tiếng: “Chàng đã biết trước khi chuyện xảy ra! Cữu cữu cũng biết, cho nên, đây cũng không phải nguy cơ gì, mà là mưu kế!”
“Không sai!” trong mắt Từ Lệnh Sâm hiện lên tán thưởng: “Y Y, sao nàng thông minh như vậy!”
“Năm trước tới nay, một phái Thái Tử dùng không ít phương pháp tạo phiền toái cho Bình Dương hầu, tuy không thương gân động cốt, lại làm Bình Dương hầu sứt đầu mẻ trán.”
Từ Lệnh Sâm cũng đứng lên, bắt tay đưa ra sau lưng, đối mặt đình viện: “Bình Dương hầu một đường làm đến vị trí Binh Bộ thượng thư, trên tay chưa chắc hoàn toàn sạch sẽ, Thái Tử vẫn luôn động tác nhỏ không ngừng, lỡ như thật sự tìm được cái gì, Bình Dương hầu chẳng phải là phiền toái lớn sao!”
“Cho nên, các người liền nghĩ ra mưu kế này.” đôi mắt Kỷ Thanh Y sáng lấp lánh: “Thay vì ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích lộ một sơ hở cho Thái Tử, làm hắn cho rằng chính mình bắt được nhược điểm của cữu cữu, một lần có thể kéo cữu cữu xuống ngựa. Nếu việc này là mưu kế của chàng và cữu cữu, vậy nhất định cữu cữu là trong sạch.”
“Thông qua chuyện này, Hoàng Thượng có thể thấy rõ địch ý của Thái Tử đối với cữu cữu, sau này Thái Tử lại không dám tùy ý tìm phiền toái cho cữu cữu, cho dù hắn thật sự tìm được gì, cũng phải ước lượng xem rốt cuộc là thật hay giả, sau khi nói ra Hoàng Thượng có tin tưởng hay không, không biết có để lại ấn tượng nhằm vào cữu cữu, bài trừ dị kỷ trước mặt hoàng thượng không.”
“Chính là như vậy, phân tích không sai chút nào.”
Nàng nghiêm túc nói có sách mách có chứng, bộ dáng phân tích quá xinh đẹp, nếu không phải ngại trường hợp không đúng, Từ Lệnh Sâm thật muốn ôm nàng hôn một trận.
“Sao chàng không nói trước cho ta một tiếng?” Kỷ Thanh Y nói: “Không chỉ ta, ngoại tổ mẫu, Việt biểu ca đều sợ vô cùng, còn có Trần Văn Cẩm……”
Kỷ Thanh Y nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn thế nhưng muốn thuyết phục ngoại tổ mẫu hiến ta cho Từ Lệnh Kiểm!”
Nếu là kế hoạch hắn vạch ra, chính là mỗi một bước đều nghĩ tới, sao có thể để nàng thiệp hiểm?
Tiểu nha đầu thật là không hiểu biết hắn.
“Ta biết, ta biết, là ta không tốt.” Từ Lệnh Sâm nhẹ giọng xin lỗi: “Về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa, sau này cho dù ta làm gì cũng nói cho nàng, được không?”
“Không phải chàng sai, chàng không nói cho ta tất nhiên có nguyên nhân, cho dù chàng không nói, ta cũng có thể đoán ra vài phần. Chàng sợ ta lo lắng, sợ ta để lộ dấu vết trước mặt ngoại tổ mẫu, lão nhân gia bà trải qua sóng to gió lớn, sớm luyện được hoả nhãn kim tinh, nếu ta biết trước, biểu hiện không giống, chỉ sợ không phải chuyện tốt.”
“Chàng làm như vậy, kỳ thật đã sớm liệu được ngoại tổ mẫu sẽ để ta tới tìm chàng. Kể từ đó, người khác đều sẽ biết chúng ta có lui tới. Lúc này, chàng nhắc chuyện định thân, ngoại tổ mẫu nhất định sẽ đồng ý. Vì không cho hoàng đế ngờ vực chàng mượn sức cữu cữu, cùng hắn kết thành một đảng, đây là biện pháp phi thường tốt, ngoại tổ mẫu không thể không đồng ý.”
“Chàng đều là vì tương lai của chúng ta, sao ta có thể không biết?”
“Y Y, sao nàng khéo hiểu lòng người đến thế, thật là hoa giải ngữ của ta.”
Từ Lệnh Sâm đi về phía trước một bước, tràn ngập chờ mong với cuộc sống tương lai.
Hắn dữ dội may mắn, gặp nàng, vừa là tri kỷ, vừa là hồng nhan.
Kỷ Thanh Y cũng nghĩ thông suốt, Từ Lệnh Sâm là người làm chuyện lớn, nhưng mặc kệ hắn làm gì, gạt nàng hay không gạt nàng, đều nhất định là vì tốt cho nàng, tốt cho tương lai của bọn họ, tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng.
Nàng lại không thông minh, không hiểu rất nhiều chuyện trên triều đình, cho dù hắn nói cho nàng, ngoại trừ lo lắng, nàng cũng không giúp được gì.
Một khi đã như vậy, nàng cần gì phải tìm phiền não cho chính mình.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt doanh doanh: “Chàng chỉ lo làm chuyện của chàng, ta tuyệt đối sẽ không kéo chân sau.”