Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
Tiết Uyển lo lắng không phải không có lý.
Tam tiểu thư Tiết Ký Thu An Hương Hầu phủ được Thái Hậu lựa chọn đón tiến cung, thứ nhất là làm bạn Thái Hậu, thứ hai là Thái Hậu sợ sau ba đời tước vị Tiết gia bị thu hồi, làm Tiết Ký Thu gả cho Từ Lệnh Sâm, để đảm bảo phú quý cho Tiết gia.
Chỉnh vì như thế, Tiết Uyển mới luôn không cam lòng.
Dung mạo nàng và Tiết Ký Thu giống nhau, lại lớn hơn Tiết Ký Thu hai tháng, nàng luôn cảm thấy không có đạo lý Từ Lệnh Sâm sẽ thích Tiết Ký Thu mà không thích nàng. Tiết Ký Thu có thể, nàng cũng nhất định có thể, không tranh một lần, nàng sợ ủy khuất chính mình.
Tiết Dung vỗ lưng muội muội nói: “Không cam lòng lại có thể như thế nào? Đâu phải muội chưa thấy dung mạo của thế tử phi?”
Tiết Uyển ngẩn ra, lúc này lại đến phiên nàng cười khổ.
Không sai, nàng thấy được.
Thế tử phi Kỷ thị phi thường xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, hai mắt như nước, dung nhan như tinh kim mỹ ngọc, dáng người hồng cừ thu thủy. Không cười thì đoan trang như mẫu đơn khuynh quốc khuynh thành, khi cười lại có vẻ ôn nhu kiều mị của hoa đào. Mặc kệ đứng ở chỗ nào, nàng đều như ánh trăng sáng, người bên cạnh như ánh sao nhỏ có thể xem nhẹ không đáng giá nhắc tới.
Nàng lại là tài nữ có tiếng của Phương Hoa nữ học, một tay chăm sóc hoa cỏ cực tốt, Thánh Thượng phong nàng làm huyện chủ, Hoàng Hậu phong nàng làm quận chúa.
Nữ tử như vậy mới xứng đôi Sâm biểu ca.
Nàng chưa từ bỏ ý định còn có thể như thế nào?
“Tỷ tỷ, tỷ nói rất đúng.” Tiết Uyển lau khô nước mắt: “Muội không thể lừa mình dối người, ngày điện hạ thành thân, muội cũng nên thanh tỉnh. Nương và tẩu tử đều nói điện hạ tình nguyện để chăn của thế tử phi trải phía trên, lúc xốc khăn voan còn che không cho người khác xem, trước kia muội không muốn tin tưởng, hiện giờ sợ là không thể không tin.”
“Xác thật như thế.” sâu kín trong giọng nói của Tiết Dung có vài phần hâm mộ: “Khi chúng ta tiễn điện hạ và thế tử phi đi, điện hạ thế nhưng tự mình đỡ thế tử phi lên xe ngựa, chờ sau khi thế tử phi ngồi vào xe, chính hắn mới đi lên.”
Tiết Uyển không dám tin tưởng, sau một lát rốt cuộc ngồi trở lại trên ghế: “Kỷ thị thật có phúc khí, được điện hạ thiệt tình tương đãi. Tam muội muội sợ là cơ hội làm thiếp cũng không có.”
Tiết Dung kinh hãi: “Muội có ý gì?”
“Chính là ý đó đó, tam muội muội gởi thư cho muội, làm muội thay thế nàng hỏi thăm tình huống của điện hạ và thế tử phi, nàng nói nếu không thể làm chính thê, quý thiếp cũng được.”
“Không được!” Tiết Dung lập tức nghiêm mặt nói: “Không cần lại viết thư cho tam muội muội, việc này không phải chúng ta có thể nhúng tay. Nàng có Thái Hậu chống lưng, cái gì cũng không sợ, muội lại không giống vậy.”
“Tỷ tỷ, tỷ yên tâm.” Tiết Uyển nắm tay Tiết Dung nói: “Muội đã biết.”
Những chuyện này Kỷ Thanh Y đều không biết, đoạn thời gian kế tiếp nàng chỉ không ngừng đi theo Từ Lệnh Sâm ở Ninh Vương phủ tùy ý vui chơi.
Thời tiết càng ngày càng ấm áp, thủ đoạn của Từ Lệnh Sâm càng là đa dạng ùn ùn không dứt. Có một lần đưa nàng đi chèo thuyền ở hồ nhỏ trong hoa viên, chèo chèo lại ôm nàng làm bậy.
Sợ tới mức Kỷ Thanh Y không bao giờ nguyện ý đi chèo thuyền nữa.
“Luôn ở trong phủ, nàng có buồn không.” Từ Lệnh Sâm ôm nàng vào lòng, cười hì hì nói: “Hay là ngày mai chúng ta ra khỏi thành chơi đi, đi chùa Đàm Thác thả diều.”
Hắn cười ý vị thâm trường, Kỷ Thanh Y lại sợ tới mức run run.
Ngày hồi môn, hắn dỗ chính mình nghỉ trưa trên xe ngựa, kết quả lại không về Ninh Vương phủ mà là đi ngoài thành.
Chờ nàng phản ứng lại, người đã bị hắn ăn sạch sẽ.
Nhưng hắn vẫn còn chưa buông tha nàng, ngược lại bế nàng lên, để nàng cưỡi trên người hắn……
Đường ngoại ô không bằng phẳng như trong thành mà xóc nảy không ngừng, nàng ngồi phía trên bị hắn gắt gao ôm chặt eo không thể chạy, xe ngựa xóc nảy lên xuống, nàng như tơ liễu trong gió lắc lư không ngừng, chỉ cảm thấy người đều phải bị hắn đâm xuyên qua.
Chờ chạng vạng trở về vương phủ, lúc nàng xuống xe ngựa, hai đùi không ngừng run run, thiếu chút nữa liền bêu xấu.
Hắn