Mọi người cười ngất,
Tưởng Nhị thẩm cúi thân thể xuống, nhỏ giọng hỏi bên tai Mộc Phỉ: “Mộc
Phỉ này, hắn thật sự là cha con sao? Sao lại, khụ, nhìn không quá
giống.”
Nàng muốn hỏi, sao lại nhìn trẻ như vậy, nhưng người đang ở bên cạnh, mà lại gọi Mộc Phỉ là nữ nhi, nàng là người ngoài, sao có thể không biết
xấu hổ nói trắng ra. Nhìn kỹ lại, ánh mắt lại rất giống, đều là đôi mắt
đẹp hẹp dài, nhưng mà ngũ quan của Mộc Phỉ lại giống Tưởng thị đến bảy
tám phần, cặp mắt kia lại càng giống một khuôn mẫu đúc ra, cứng rắn đặt
trên người nam tử đối diện thì không quá thích hợp.
”Hắn là cha con.” Mộc Phỉ ôm cánh tay của Viêm Dục, cười cong đôi mắt
thành hình trăng non, ngọt ngào, vẻ mặt không giống làm bộ, là bộ dạng
quá đỗi vui mừng khi gặp lại người thân xa cách từ lâu.
Mồ hôi nha, dĩ nhiên không giống, nàng mười tuổi, hắn nhiều lắm cũng chỉ mười tám, có cha con kém nhau tám tuổi sao?
Nhưng nàng không thể nói, cũng không thể mặc cho người ở chỗ này cẩn
thận đánh giá được, lộ ra cũng không hay. Theo nàng biết, loại thôn xóm
được ngăn cách với đời này không chỉ có tư tưởng lạc hậu, mà còn có tính bài ngoại (bài xích những thứ bên ngoài), từ chỗ nàng và Tưởng thị sinh sống ở đây mười năm mà không có cách nào dời vào trong thôn cư trú là
có thể nhìn ra. Nếu như để cho bọn họ biết nàng và Viêm Dục không có
quan hệ cha con, khẳng định sẽ loạn côn đánh bọn họ ra ngoài. Bên ngoài
hoang vu, mãnh thú thường lui tới, xác định chắc chắn sẽ bị gặm đến
xương cũng không còn.
Nàng cũng không muốn thật vất vả lắm mới có được một sinh mạng mới lại bị lãng phí.
”Cha, chúng ta đi xem nàng thế nào.” Mộc Phỉ ôm chặt cánh tay Viêm Dục kéo tới chỗ tiểu cô nương ngã xuống.
Viêm Dục gật đầu, mặc cho Mộc Phỉ ôm cánh tay, trong giây phút này chỗ
nào đó trong trái tim trở nên mềm mại, loại cảm xúc thương cảm giống như theo gió lẳng lặng tản đi.
Bộ dạng nữ hài tử khoảng bảy tuổi, khóe môi có vết máu, y phục có chất
vải tương tự với của Viêm Dục, trên la quần màu hồng nhạt thêu bươm bướm sặc sỡ, cánh hoa ngũ sắc rực rỡ tản ra chung quanh, càng tôn lên gương
mặt nhỏ nhắn trắng bệch không có chút máu. Ấn đường bầm đen, cổ lộ ra
bên ngoài hiện lên khí đen, trên ngực thấm máu đen, cực kỳ dễ bị phát
hiện trên y phục màu hồng nhạt.
Đồng tử Mộc Phỉ hơi co lại, trên đao có độc, một đao mất mạng, đủ tàn nhẫn!
Cảm giác nghi ngờ cũng theo đó truyền đến, kẻ xấu tàn nhẫn như vậy, vì
sao lúc giết nàng và Tưởng thị lại không trực tiếp gọn gàng linh hoạt
vung đao, còn có vị bên cạnh này, toàn thân trên dưới không có một chút
vết thương, mặc dù nàng không có dụng cụ hiện đại có thể kiểm tra kỹ
càng cho hắn cũng đã nhận ra trong cơ thể của hắn còn lại độc tố, đây là nguyên nhân trực tiếp khiến hắn mất trí nhớ.
Khiến cho Mộc Phỉ cảm thấy kỳ quái nhất là “nàng” và Tưởng thị cũng bị mất mạng, vì sao hắn lại có thể sống sót?
Các thôn dân bị Mộc Phỉ dời đi lực chú ý, tụ lại lần nữa, chỉ là trong
lúc vô tình giữ khoảng cách với cha con bọn họ, ở giữa bãi đất còn lại
cha con bọn họ cùng với thi thể nằm trên mặt đất.
Trong nháy mắt nhìn thấy nữ hài tử, Mộc Phỉ cảm giác được thân thể Viêm
Dục hơi run rẩy, sau đó phun ra hai chữ nhỏ đến không thể nghe thấy:“Nghiên Nghiên.” Tiếp theo đó, đôi mắt tinh khiết như trẻ con mang theo
vẻ mờ mịt, sau đó trở lại bình tĩnh.
Viêm Dục hơi nghiêng đầu, lại gần bên tai Mộc Phỉ nhỏ giọng hỏi: “Nữ nhi, nàng thế nào?”
Mộc Phỉ nhìn Viêm Dục thật sâu, ngồi xổm xuống, giơ tay muốn lật mí mắt nữ hài