Edit: Lycoris. Beta: Dạ Nguyệt.
“Có phải ngươi thấy hơi thở trên người bọn họ đều không giống với con người hay không?” Cali ngồi bên cạnh Hạ Lạc, chỉ về năm người khác đang cùng ngồi trên sofa: “ Người mắt đỏ là Vistor, là một Ác ma; người mắt tím là một Thiên sứ, tên là Ngả Lệ Lợi; còn hai người mắt vàng có ngoại hình giống nhau như đúc là Sương cùng Tuyết, Vampire song sinh; còn người mắt vàng tóc trắng là Tử thần, tên là Tư Nại Khoa De Ath. Mà ta, là chủ nhân gia tộc này, ta là Cali_Tư Mễ Nặc Á, rất vui mừng chào đón Hạ Lạc gia nhập nhà Tư Mễ Nặc Á.
Dường như Hạ Lạc bị gia tộc bất thường này làm khiếp sợ. Hắn nhìn Cali, thầm nghĩ: tuy rằng ta không biết hắn, thế nhưng có nhiều người cùng hắn lập khế ước như vậy, khẳng định là có nguyên nhân. Hạ Lạc bỗng nhiên nở nụ cười, quỳ một gối xuống, hôn lên mu bàn tay của Cali. Sau một luồng ánh sáng màu xanh, một phiến lá cây rõ nét khắc lên trên mu bàn tay của Cali. “Ta, Hạ Lạc, nguyện Vĩnh sinh* cùng Cali, cho đến tận khi linh hồn của hắn tiêu tán. Khế ước sinh mệnh.”
*Vĩnh sinh: sống mãi
Cali cảm thấy đầu mình có chút đau nhức. Tại sao lại có thêm một khế ước nữa? Cậu lập tức thuần thục dùng thuật che giấu để che đi ấn kí màu xanh lá trên mu bàn tay. Hạ Lạc không nói gì, chỉ là đứng ở phía sau trên dưới đánh giá bàn tay nhẵn nhụi của Cali. “Chủ nhân.”. “Gọi ta là thiếu gia, về chuyện khế ước này, cảm ơn ngươi đã tín nhiệm ta như vậy.” Cali cầm tay Hạ Lạc, cùng một đống nam nhân đang đố kị rời khỏi ghế lô.
“Thiếu gia, để ta bế người đi.” Vistor chủ động xin làm phương tiện đi lại thay Cali. Cali nhìn lớp tuyết đọng thật dày trên mặt đất, gật đầu, tùy ý để Vistor ôm cậu vào lòng.
Trong lòng Vistor rất ấm áp, Cali cọ sát lên bờ vai của hắn, trêu chọc nói: “Không thể ngờ rằng thân thể ác ma cũng có nhiệt độ.”. “Dĩ nhiên.”. “Vistor dùng sức ôm cơ thể ấm áp của tiểu chủ nhân: “Ta cũng không phải là một khối thi thể.”
Trái tim của thi thể thì cứng ngắc, sẽ không đập, còn Vistor tuy rằng không phải là một con người, thế nhưng ít nhất hắn có cả một trái tim có thể lưu thông máu huyết, một trái tim chỉ vì tiểu chủ nhân của hắn mà đập.
“Thiếu gia, lần sau đến lượt ta ôm người.” Tư Nại Khoa tiến gần đến bên người Cali, nói. “Ừ, không có sao, ai ôm cũng không quan trọng.” Cali nhếch miệng mỉm cười.
“Nói vậy có nghĩa là, chúng ta cũng có thể?” Sương cùng Tuyết kích động mà chạy tới, trăm miệng một lời nói: “Ta cũng ôm thiếu gia, ta cùng muốn!” Ngả Lệ Lợi cũng nói theo. Mặc dù Ngả Lệ Lợi nhìn qua chỉ mới mười tuổi, nhưng hắn cũng đã cao đến một mét bốn chín, ôm lấy một nam hài một mét ba mươi gầy yếu cũng xem như dễ dàng. “Đến lúc đó giúp ôm thiếu gia.” Hạ Lạc bên cạnh cũng đáp, hứng thú nhìn gương mặt nhỏ nhắn càng ngày càng ngượng ngùng của Cali.
Trở về nhà Tư Mễ Nặc Á, đầu tiên Hạ Lạc bị ngôi nhà làm kinh ngạc, sau đó lại vì việc Cali mua hắn từ hội dấu giá về làm “nam sủng”, quan tâm Tinh Linh như hắn, làm cho cảm động. Trong lòng hắn kích động vô cùng: vừa cùng thiếu gia ký khế ước quả là một quyết định chính xác!
Sau khi mọi người thương lượng, cuối cùng nhiệm vụ Hạ Lạc được phân công là_ lau bụi bặm. Nếu nói lau trần vất vả, thật ra cũng không khó khăn như vậy, rất dễ dàng, thế nhưng đồ đạc phải lau không chỉ có một, cho nên đây cũng không phải là việc quá dễ dàng.
“Hạ Lạc, đến lúc đó để Tư Nại Khoa đưa ngươi tới phòng, ta đưa thiếu gia đi tắm rửa trước.” Vistor dặn dò trước khi lên tầng.
Bồn tắm rộng lớn hơi nước hôi hổi, xung quanh sương trắng mù mịt. Cali tùy ý để Vistor đem y phục trên người mình cởi sạch, đi vào trong nước. Vistor trên dưới xoa nắn thân thể Cali, nhìn làn da trắng nõn vì nước ấm cùng sự vuốt ve của hắn mà biến thành màu hồng, híp mắt hài lòng.