Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc

Chương 201: Chương 201






Trong tương lai, cháu trai thật sự sẽ không bị một người phụ nữ khống chế chứ?

Hoặc có thể… sẽ trở nên tồi tệ hơn?

Vào cuối tuần, Lăng Y Mộc bắt xe buýt, tức tốc đến bệnh viện bà ngoại đang ở.

Trong phòng bệnh của bà ngoại đã chật kín họ hàng, sau khi mọi người nhìn thấy Lăng Y Mộc, trên mặt hiện lên đủ loại biểu cảm khác nhau.

Đặc biệt là mấy người nhà cậu cả, cậu hai, thím ba, ánh mắt nhìn Lăng Y Mộc vừa sợ hãi vừa căm hân.

Lăng Y Mộc không thèm để ý xem những người đó đang nghĩ gì, cô chỉ quan tâm đến bệnh tình của bà ngoại.

“Y Mộc” Bà ngoại nhìn Lăng Y Mộc, khó khăn gọi: “Nào, để bà nhìn kỹ một chút”

Lăng Y Mộc bước đến bên cạnh giường bệnh, nắm lấy tay bà ngoại, gọi: “Bà ngoại”

“Bà ngoại biết, lần này khiến cháu ấm ức rồi” Mắt Bà ngoại rưng rưng.

“Cháu chỉ hi vọng sức khỏe của bà tốt lên” Lăng Y Mộc nói.

Thím ba ở bên cạnh không nhịn được oán giận nói: “Mẹ, nó thì ấm ức cái gì chứ, người ấm ức là bọn con cơ mà, bị giam lâu như vậy.

“Con còn không biết xấu hổ mà nói như vậy!” Bà ngoại trừng mắt nhìn thím ba.

‘Thím ba dường như vẫn chưa phục, muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị những họ hàng khác ngăn lại, vài người họ hàng khác giúp nói lái sang chuyện khác, vấn đề này mới được bỏ qua.

Bà nội kéo Lăng Y Mộc qua, nói rất nhiều chuyện, nhưng bởi vì vẫn đang có bệnh nên không nói được lâu đã cảm thấy hơi mệt.

Y tá đi vào, bảo mọi người ra ngoài để bệnh nhân nghỉ ngơi.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, một số họ hàng xa rời đi trước, ông ngoại của Lăng Y Mộc là ông Lô nói: “Bệnh của bà ngoại các con chỉ kéo dài mà thôi, nhưng tiền thuốc men tốn không ít tiền. Như vậy đi, mấy người các con góp vào mỗi người một ít”

Ba nhà cậu cả, cậu hai, thím ba giống như đã hẹn từ trước, ánh mắt đều đổ dồn về phía Lăng Y Mộc.

Lăng Y Mộc đột nhiên thông hiểu tường tận, chỉ sợ bọn họ gọi cô trở về với mục đích cuối cùng là để bắt cô phải bỏ tiền ra.

Hơn nữa, nếu cô đoán không lầm thì chỉ lo rắng những người ở trước mặt này thực ra cũng đã bộc lộ những điều muốn nói ra ngoài mặt từ lâu rồi.

Đúng như dự đoán, khi ông cụ Lư vừa mở miệng ra thì cậu cả đã lên tiếng trước: “Bố, chúng ta đâu còn tiền nữa, bây giờ ngay cả tiên cho thắng con trai lấy vợ chúng ta cũng không có, nếu không thì phải hoãn chuyện kết hôn của Minh Huy nhà chúng ta đến tận bây giờ luôn hay sao?”

“Không thể như vậy được, bố à, thật sự không có tiền!” Cậu hai cũng lẽo đếo theo sau mà nói, sau đó thì trưng ra vẻ mặt buồn khổ một cách cợt nhả mà nhìn về phía Lăng Y Mộc: “Y Mộc, nếu như lúc đó không phải vì chúng ta thực sự quá nghèo thì cũng sẽ không nghĩ đến chuyện gả con vào nhà họ Phùng”

“Cho nên vì sự nghèo khổ của các người mà có thể gả tôi cho một kẻ ngu sỉ sao? Bây giờ còn ai nghèo khổ nữa không? Lăng Y Mộc lạnh lùng nói.

Cậu hai cứng đờ người, trong khi cậu cả thì trưng ra vẻ mặt bất mãn rồi nói: “Hai người anh họ của con đến tận bây giờ vẫn chưa nói đến chuyện lấy vợ, không phải là để giữ gìn chuyện hương khói cho nhà họ Lư chúng ta hay sao. Thường ngày bà ngoại đối xử tốt với con như thế, chẳng lẽ con không nghĩ đến chuyện đền ơn bà hay sao?



một chút đắc ý ngay trên khuôn mặt, tưởng chừng như những con chữ này của bà ta có thể giết chết Lăng Y Mộc.

Lăng Y Mộc cũng không nghĩ rằng thím ba sẽ nói như vậy. Cô cứ đứng im trong yên lặng, để có thể nghe xem thím ba còn nói thêm gì tiếp theo không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.