Thím ba nói tiếp: “Y Mộc, thật ra lúc đó con phải nói cho chúng ta biết là con có quen biết với một nhân vật lớn thì cũng sẽ không đến mức nảy sinh một loạt hiểu lầm giữa chúng ta như vậy. Mọi người cũng chỉ muốn con có chỗ dựa cho tương lai thôi!”
“Cũng không biết là Lăng Y Mộc cô lấy từ đâu ra nhiều may mắn mà có thể quen biết một nhân vật lớn như thế. Người đàn ông đó có biết rằng cô đã từng ngồi tù không? Không phải là cô có chuyện gì giấu diếm người đàn ông đó chứ?” Giọng nói của chị Đường xinh đẹp chứa đựng sự chua xót.
Chị ta chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông kia, nhưng chị ta đã nghe cậu cả và cậu hai miêu tả cảnh tượng lúc đó và sự xuất hiện ở phía ngoài của người đàn ông kia. Nghe xong, chị ta chỉ cảm thấy vô cùng ghen tị, Lăng Y Mộc dựa vào đâu mà có thể có được sự che chở của một nhân vật lớn mặt như vậy chứ!
Một người đàn bà từng vào tù ra tội, không phải những người đàn ông đều coi khinh và xem thường sao?
Lăng Y Mộc chỉ cười lạnh lùng mà không trả lời.
Thím ba dịu dàng nói với con gái mình một tiếng, rồi nói với Lăng Y Mộc: “Con có hậu thuần vững chắc sau lưng, đấy cũng là bản lĩnh của con. Nói thế nghĩa là con cũng không thiếu tiền gì đâu nhị, thế thì chỉ bằng con thanh toán tất cả tiền thuốc men của bà ngoại con cũng được rồi mà. Mặt khác, thím và mọi người cũng thường lui tới bệnh viện chăm sóc bà, con cũng nên san sẻ tiền xăng xe đi lại một phần đi, còn tình trạng bà ngoại con bây giờ thì cũng cần người phục vụ chuyện ăn uống, cũng muốn thuê thêm một người giúp việc. Nếu tính toán như vậy, tổng cộng phải có sáu trăm triệu một năm, nếu như chỉ phí khám chữa bệnh của bà ngoại con lại tăng lên thì đến lúc đó con tự thanh toán riêng”
“Vậy thì cứ làm như thế đi” Sau khi thím ba nói xong, ông cụ Lư đập bàn rồi kết luận: “Y Mộc, lát nữa con chuyển sáu trăm triệu đến tài khoản ngân hàng của cậu con đi”
“Tôi cũng không nói là tôi đồng ý mà” Lăng Y Mộc lên tiếng mà không khách sáo.
Sắc mặt của mọi người bỗng thay đổi, thím ba thẳng thản hỏi: “Ý con là sao?”
*Ý tôi là, tôi sẽ không trả sáu trăm triệu đó đâu!” Lăng Y Mộc lạnh lùng nói: “Tôi chưa từng bảo rắng, tôi có quen biết một nhân vật lớn mặt nào, bà ngoại cũng chính là mẹ của thím ba, các người đến chăm sóc bà ngoại cũng là việc nên làm, thế mà lại đến hỏi cháu ngoại này đòi tiền xe, tiền thời gian và công sức, không thấy nực cười sao?”
*Y Mộc, con nói như vậy là sai rồi, ngày đó, cậu cả và cậu hai của con, đều tận mắt thấy nhân vật lớn mặt đó bế con ra khỏi nhà họ Phùng mà”
“Tôi không biết gì cả, tôi chỉ nhớ rằng tôi đã bị cậu cả và cậu hai chuốc thuốc, sau đó ý thức cũng dần mơ hồ” Lăng Y Mộc nói bằng giọng giễu cợt: “Cố gắng giúp đỡ người khác là niềm vui của t cũng không thích việc nhìn người tính kế cháu gái mình như vậy, chỉ bằng cậu cả và cậu hai nói cho tôi biết nhân vật lớn mặt kia là ai, tôi đến cảm ơn người ta cũng tốt”
Ông cụ Lư và các con ngơ ngác nhìn nhau.
Không biết, có được không?
*Y Mộc, dù thế nào đi nữa, con vẫn phải thanh toán tiền này, bởi vì con đã để đám cảnh sát kia bắt giữ đám người cậu cả, cậu hai và thím ba, nên bà ngoại con mới tức giận đến mức sinh bệnh” Ông lão Lư nói.
“Ông ngoại à, ông nói câu này không đúng rồi, tôi mới là người bị hại, cảnh sát cũng chỉ làm việc vì công lý, nếu lúc trước cậu cả, cậu hai và thím ba không âm mưu gả tôi cho một kẻ ngu sỉ thì đã không xảy ra những chuyện này. Nếu như ông ngoại đang cảm thấy tôi nói vậy để làm hại đến bọn họ thì chỉ bằng chúng ta cùng đến đồn cảnh sát để làm cho sáng tỏ đi”
Lăng Y Mộc nói, không nhanh cũng chẳng chậm, nhưng sắc mặt ông cụ Lư đã thay đổi, mà những người khác, người mà đã từng bị cảnh sát giam giữ, theo bản năng mà càng run rẩy toàn thân.
Vất vả mãi mới được ra ngoài, nếu như đã nói “làm cho sáng tỏ” mà ngộ nhỡ lại bị giam nữa thì có trời mới biết khi nào có thể được ra ngoài.
“Nói như vậy nghĩa là con không chịu chỉ trả dù là một xu luôn hay sao?” Ông lão Lư tối sâm mặt, nói: “Con không sợ bà ngoại không có tiền chữa bệnh thì sẽ bị đuổi khỏi bệnh viện hay sao?
“Nếu tôi thật sự không chịu trả tiền thuốc men, bà ngoại vẫn còn tiền phá dỡ nhà cửa, mà bây giờ không phải là đền bù hay sao? Cái nhà mà ông bà ngoại ở đây, là tài sản chung của cả vợ và chồng, nên bà ngoại có nửa phần, tính toán dựa trên mức bồi thường hiện tại thì thế nào cũng có khoảng ba tỷ rồi, mà bà ngoại chiếm một nửa trong số đó, thế cũng được một tỷ rưỡi, đến lúc đó, ông cũng có thể thế chấp cho vay trước, chờ đến khi chính thức nhận được được tiền bồi thường thì hoàn lại khoản tiền đã vay. “
Lăng Y Mộc nói không ngừng, mấy người nhà họ Lư gần như choáng váng, nhưng cũng hiểu rõ được rằng, Lăng Y Mộc dự định sẽ dùng tiền đền bù để chỉ trả tiền thuốc men.
“Tiền bồi thường thì có liên quan gì đến con, con chỉ là một người không cùng họ với bọn ta, con có tư cách gì để nói chuyện này!” Cậu cả lập tức hét lên, như thể Lăng Y Mộc đến đây để giành tiền.