Lăng Y Mộc ngồi xuống, nhớ đến lời giới thiệu vừa nãy của Cố Vĩ Ngạn. Cô và anh ta chẳng phải là bạn bè gì cả.
“Mỗi năm, vào khoảng thời gian này, tôi đều đến đây ăn cơm” Cố Vĩ Ngạn nói. “Hôm nay cũng giống như mọi năm, tôi sẽ đến gian phòng bệnh viện đó ngồi một lúc”
“Vậy à” Cô hùa theo, chẳng hiểu sao cô cảm thấy những lời mà anh ta nói, hình như cố ý nói cho cô nghe.
Đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm khuôn mặt ở trước mặt, đôi môi mỏng của Cố Vĩ Ngạn khế mấp máy, nói tiếp: “Vì khi đó tôi th: lạc một người ở trong bệnh viện. Người đó đã từng nói với t t thích đến quán ăn này. Cho nên mỗi năm vào ngày tôi và cô ấy thất lạc nhau, tôi sẽ đến đây ngồi, ăn một vài món”
“Vậy người đó chắc chắn rất quan trọng với anh” Lăng Y Mộc nói, nghe giọng điệu của anh ta, dường như rất nhớ nhung người đó.
“Đúng vậy, rất quan trọng. Đối với tôi mà nói, có lẽ cô ấy quan trọng giống như mạng sống của tôi vậy” Giọng điệu rất lãnh đạm, dường như nói đến một chuyện rất tự nhiên.
Nhưng mà Lăng Y Mộc nghe thấy thì hơi kinh ngạc.
Cố Vĩ Ngạn quan tâm đến một người thất lạc như vậy sao? Cô vốn nghĩ anh ta là một người thay bạn gái như thay áo, thậm chí là một người không hề lưu tình với bạn gái cũ, cực kỳ lạnh lùng trên phương diện tình cảm.
Sợ rằng trong lòng anh ta, tình cảm giống như một cơn sóng, sau.
khi cơn sóng qua đi, sẽ không còn tồn tại nữa.
Nhưng mà bây giờ, anh ta lại nói có người quan trọng giống như mạng sống của anh ta. Nếu để cho đám truyền thông hóng hớt nghe thấy những lời này, không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng như thế nào.
“Nếu đã quan trọng như vậy, anh không đi tìm người đó sao?” Cô hỏi.
Anh ta cúi đầu, bật cười. Tâm mắt anh ta vẫn nhìn chăm chằm vào cô, giống như đang quan sát phản ứng của cô: “Tìm chứ. Đương nhiên tôi đang tìm. Chỉ đáng tiếc lúc đó, thời đại đó, bệnh viện vẫn còn nằm trên con đường của thị trấn nhỏ này, rất nhiều nơi vẫn chưa lắp đặt camera giám sát. Hơn nữa tôi lại bỏ lỡ một khoảng thời gian dài mới bắt đầu tìm cô ấy. Kết quả không tìm thấy nữa”
Trong giọng điệu của anh ta có một cảm giác tiếc nuối. Bao nhiêu năm rồi, anh ta vẫn luôn tìm, nhưng thời gian càng trôi qua, tất cả càng trở nên mong manh.
Thậm chí có đôi khi anh ta không nhịn được nghĩ rằng, có phải anh ta vĩnh viễn sẽ không tìm được người đó nữa.
“Hy vọng anh có thể sớm tìm được người đó” Lăng Y Mộc nói.
“Đúng vậy. Tôi cũng hy vọng có thể mau chóng tìm được” Anh ta nói. “Cô thì sao? Trước kia cô ở thị trấn nhỏ này, cô đã từng trải qua chuyện gì đặc biệt khác người không? Ví dụ như… đã từng cứu ai đó, hoặc là đã từng nói với ai về đồ ăn ở quán này rất ngon”
tiên nhìn thấy cô, cảm thấy khuôn mặt cô khá giống với hình bóng của người đó trong trí nhớ của anh ta.
Nhưng mà khi đó, người ấy vẫn còn nhỏ.