Mà sau này anh ta dựa vào khuôn mặt trong trí nhớ, tưởng tượng rất nhiều lần người đó trông như thế nào.
Mấy năm nay, những cô bạn gái mà anh ta tìm, khuôn mặt dù ít dù nhiều đều có hình bóng của người đó.
Mà lần này, sau khi anh ta nhìn thấy cô ở bệnh viện, đột nhiên nổi lên một suy đoán, anh ta nghĩ rằng người con gái đứng trước mặt rất có khả năng là người đó?
Suy cho cùng, trước kia khi anh ta gặp người đó, chính là ở thị trấn nhỏ này.
Chỉ là bây giờ hỏi xong, dường như anh ta nghĩ quá nhiều rồi.
“Cô không phải” Anh ta khế nói, cô không phải người đó.
Không phải gì? Trong mắt Lăng Y Mộc hiện lên sự nghỉ hoặc.
Đúng lúc này, ông chủ quán ăn bưng đồ ăn lên. Cố Vĩ Ngạn nói: “Được rồi, dùng bữa thôi. Có muốn uống rượu không?”
Lăng Y Mộc nhớ đến những chuyện đã trải qua khi uống rượu trước mặt Dịch Quân Phi trước kia, vội vàng lắc đầu và nói: “Thôi đi. Tôi uống nước ngọt là được rồi”
Vậy nên Cố Vĩ Ngạn bảo ông chủ lấy hai lon nước ngọt lại đây.
“Anh cũng không uống rượu sao?” Cô nhướng mày.
” lát nữa phải lái xe, không thể uống rượu” Anh ta nói.
Vẻ mặt của cô đột nhiên trở nên buồn bã. Cô nhớ đến vụ tai nạn xe cộ đã được kết án trước kia, tội danh là lái xe khi say rượu, nhưng mà.
cô không hề uống rượu!
“Đúng rồi, trước kia cô cũng vì lái xe khi say rượu nên mới gây ra tai nạn xe đúng không” Giọng nói của anh ta đột nhiên vang lên.
“Cho nên cô mới tìm một công việc quét rác như vậy ở Sở Bảo Vệ Môi Trường đúng không?”
*Ít nhất còn có việc cho tôi làm” Lăng Y Mộc tự giễu nói “Có muốn tôi nói một tiếng với bên Sở Bảo Vệ Môi Trường đổi cho cô một chức vụ thoải mái hơn không?”
“Không cần đâu” Lăng Y Mộc từ chối, dù sao ân huệ của cậu cả Cố này, không dễ nhận như vậy đâu.
Cố Vĩ Ngạn hơi nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh ta muốn cho người ta hưởng lợi mà lại bị từ chối. Nếu không phải khuôn mặt của cô giống hình bóng của người đó ở trong trí nhớ của anh ta, anh ta cũng sẽ không mở miệng nói muốn giúp cô chuyển chức vụ đâu.
Lăng Y Mộc cúi đầu ăn đồ ăn trong bát. Cho dù đang cúi đầu, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh ta vẫn luôn nhìn chăm chằm cô, dường như đang tìm tòi và nghiên cứu một cái gì đó.
Thật vất vả mới ăn xong bữa cơm, Cố Vĩ Ngạn nói: “Tôi đưa cô về”
“Không cần đâu. Tôi đi xe buýt” Cô nói.
“Giờ này, cô đến trạm xe buýt, còn xe buýt quay về Thanh Thủy sao?”
Cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi rồi. Cho dù bây giờ cô đi xe qua đó, cũng không kịp chuyến xe buýt cuối cùng.
Còn xe lửa, cũng phải đợi sáng mai mới có chuyến.
“Tôi đưa cô về” Cố Vĩ Ngạn thản nhiên nói. “Nếu như cô không muốn, thì có thể tự nghĩ cách”
Lăng Y Mộc hơi cần môi dưới, muốn cô tự nghĩ cách vào lúc này, cô thật sự không nghĩ ra.
Lên xe của Cố Vĩ Ngạn một lần nữa, Lăng Y Mộc ngồi ở ghế phó lái, nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, trong xe đang phát một bài hát cũ “Bước chậm trên đường đời” của Đặng Lệ Quân.