Một phần tư của một trăm năm mươi triệu là ba mươi bảy triệu.
năm trăm nghìn. Cô cần ít nhất hai mươi mốt triệu nữa mới đủ.
Nhớ lại trước đây, hai mươi mốt triệu đối với cô chả là gì, nhưng hiện tại… Lăng Y Mộc cuối cùng cảm nhận được cảm giác một đồng tiền có thể ép chết anh hùng.
Công việc ở Sở Bảo Vệ Môi Trường, tiền lương mỗi tháng cũng coi như đã vét sạch rồi. Còn về những công việc khác, cô là người có tiền án, sợ rằng rất khó để tìm được một vài công việc có thể làm kiêm chức.
Lăng Y Mộc thở dài, mãi đến khi đi ngủ, tâm sự vẫn trùng trùng.
“Này, cậu đừng ngủ nha. Chúng ta có thể trốn ra ngoài” Là ai, là ai đang nói chuyện vậy? Giọng nói này… hình như là giọng nói của cô mà.
Là cô đang nói chuyện sao?
“Chân của tớ… rất đau, không… không đi được… ” Đây là giọng nói của ai? Hình như là giọng nói của một bé trai.
“Vậy tớ cõng cậu nhé. Sức lực của tớ rất lớn, nhất định có thể cõng được cậu!” Cô nói.
“Đúng rồi, cậu đừng ngủ nhé. Chẳng phải trên tivi đều diễn như vậy sao. Nếu như ngủ thì sẽ chết đấy, nhm mắt rồi thì sẽ không thể mở ra nữa. Tớ hát cho cậu nghe được không. Tớ sẽ hát bài hát của Đặng Lệ Quân, bà ngoại nói tớ hát rất hay!”
Sau đó cô nghe thấy, khi đó cô dùng giọng trẻ con trong trẻo để hát bài hát “Bước chậm trên đường đời”.
“Nếu như chúng ta… bị bắt lại, không trốn thoát được thì làm sao đây?” Giọng nói của bé trai vang lên.
“Ngốc quá. Có tớ ở đây, sao có thể không trốn thoát được chứ? Tớ nhất định sẽ dắt cậu chạy thoát”
“Nếu cậu bỏ tớ ở lại, cậu nhất định có thể trốn thoát”
“Tớ sẽ không bỏ cậu ở lại đâu! Tớ từng nói tớ sẽ bảo vệ cậu thì sẽ bảo vệ cậu! Tớ không sợ đám người xấu đó!”
“Tại sao cậu không bỏ rơi tớ?”
“Vì chúng ta là bạn!”
“A!” Lăng Y Mộc mở mắt, ngồi bật dậy trên giường, một luồng ánh sáng mờ nhạt chiếu vào mi mắt.
Đây là căn phòng mà cô thuê!
Lăng Y Mộc thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là ba giờ sáng.
Cô… đang nằm mơ sao? Hình như, cô mơ thấy bản thân hồi bé đang nói chuyện với một bé trai. Hơn nữa bản thân còn hát ca khúc “Bước chậm trên đường đời” của Đặng Lệ Quân.
Trời ơi, sao cô lại mơ một giấc mơ như vậy? Lẽ nào vì trước đó nghe đi nghe lại ca khúc “Bước chậm trên đường đời” ở trên xe Cố Vĩ Ngạn, cho nên tối nay mới mơ thấy mình đang hát ca khúc đó?
Thế nhưng… cảnh tượng trong giấc mơ này, khiến người ta có cảm giác rất chân thật, dường như thật sự đã từng xảy ra.
Mà lúc này. Bên trong biệt thự lớn nhà họ Cố, trong căn phòng vẫn còn sáng đèn, Cố Vĩ Ngạn ngồi lắng lặng nhìn bức tranh trước mặt.
Trên bức tranh là hình ảnh một bé gái đang cống một bé trai trong một bụi gai rừng.
Ngón tay của anh ta chậm rãi lướt qua khuôn mặt của bé gái kia, khẽ nói: “Rốt cuộc đến khi nào, tôi mới có thể gặp lại em?”
Giọng nói nỉ non, giống nhung nhớ, giống tiếc nuối, giống mất mát, lại giống một loại đau khổ không nói thành lời.
Có một vài người, có một vài chuyện sẽ không phai nhạt theo thời gian. Ngược lại càng trở nên rực rỡ hơn theo năm tháng, cho đến khi trở thành một loại chấp niệm.