Hai ngày trôi qua, cậu cả gọi điện thoại giục Lăng Y Mộc trả một phần tư tiền thuốc men. Lăng Y Mộc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Tân Hoa Nhiên.
“Hoa Nhiên, cậu có thể cho tớ mượn hai mươi hai triệu năm trăm nghìn được không? Tớ đang cần gấp, nhưng mà tớ không thể trả ngay cho cậu được. Mỗi tháng tớ có thể trả một ít” Lăng Y Mộc lắp bắp nói.
Dù sao người mà cô không muốn làm phiền nhất chính là Hoa Nhiên.
Hoa Nhiên đã hy sinh cho cô quá nhiều, nhưng cô vẫn chưa có cách để trả ơn cho cô ấy “Được, tớ sẽ chuyển khoản ngay cho cậu” Tân Hoa Nhiên sảng khoái nói.
“Cảm ơn” Lăng Y Mộc nhẹ nhàng thốt lên hai chữ này.
“Y Mộc, giữa chúng ta không cần nói hai chữ đó. Tiền này, cậu cũng không cần phải trả gấp cho tớ. Khi nào cậu có tiền thì khi đó hãng trả” Tân Hoa Nhiên nói.
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Lăng Y Mộc vẫn muốn trả số tiền này sớm nhất có thể.
Cô không thể mắc nợ Hoa Nhiên nhiều hơn nữa.
Cũng bởi vì thế, khi chị Từ hỏi cô có muốn có kiêm chức, làm thêm một công việc khác để kiếm thêm thu nhập không thì cô đồng ý ngay lập tức.
Công việc kiêm chức mà chị Từ nói, đó chính là làm diễn viên tạm thời. Chỉ cần đăng ký tên và số điện thoại liên lạc là được, không cần phải xem tài liệu gì cả.
Một ngày hai trăm bốn mươi nghìn, bao ăn cơm trưa. Nếu như cần kéo dài thời gian quay hình thì sẽ bao cơm chiều, nhưng sẽ không tăng tiền công.
Dựa theo những gì chị Từ nói, dù sao thì ngày nghỉ cũng rảnh rỗi, có thể đi làm diễn viên quần chúng kiếm tiền. Dù sao làm một ngày tính tiên một ngày.
Tháng tiếp theo, nếu mỗi ngày nghỉ đều có việc để làm, vậy thì một tháng có thể kiếm được mấy triệu.
Đối với người khác mà nói, mấy triệu đồng chẳng là cái gì cả, nhưng đối với Lăng Y Mộc thì đã là tốt lắm rồi.
Khi tan ca, Lăng Y Mộc nhìn chiếc bao tay đã đan xong, gọi điện thoại cho Dịch Quân Phi: “Bao tay đã đan xong rồi. Tôi đưa qua, hay là anh cử người đến lấy?”
“Tôi sẽ qua lấy” Dịch Quân Phi nói.
“Cũng được” Cô đáp lời rồi về thẳng căn phòng thuê. Sau khi ăn cơm tối xong, cô đặt chiếc bao tay lên bàn, sau đó cô lấy ra quyển tài liệu photo vụ án tai nạn xe mà trước đây Tân Hoa Nhiên đã đưa cho cô. Trong đấy ghi chép khẩu cung của nhân chứng lúc bấy giờ, còn có ảnh photo các loại vật chứng khi đó nữa.
Nhìn nội dung bên trong, trong lòng Lăng Y Mộc dâng lên nỗi kinh ngạc và chua xót. Trong những vật chứng này, thậm chí còn có cả bình rượu và ly rượu cô đã từng uống khi đó, trên miệng ly rượu có thể kiểm tra được DNA của cô.
Thật buồn cười, ly rượu cô chưa từng uống lại xuất hiện DNA của cô. Nhưng cô lại không thể phủ định chứng cứ này.
Cô không biết là ai muốn hãm hại cô như vậy. Thế nhưng chuyện của Hách Thanh Mai là thế nào? Cho dù cô ta muốn hãm hại cô, nhưng Hách Thanh Mai cũng mất mạng rồi! Hoặc là kẻ đó muốn hãm hại Hách Thanh Mai, sau đó để cô làm con dê nhận tội thay?
Tóm lại, đã ba năm trôi qua. Từ lúc vào tù cho đến bây giờ, cô vẫn không nghĩ ra là ai có thâm thù đại hận như vậy với cô. Còn về việc Hách Thanh Mai có thâm thù đại hận gì với ai, hiện tại cô vẫn chưa điều tra được!
Đúng lúc này, trong nhóm zalo trên điện thoại của Lăng Y Mộc, có người tag toàn bộ nhân viên.
Lăng Y Nhiên nhìn nhóm chat này, đây chính là nhóm zalo diễn viên quần chúng mà hôm nay cô mới được thêm vào. Mà bây giờ trưởng nhóm đang tag toàn bộ nhân viên, thông báo thời gian làm việc sắp tới, địa điểm, tên đoàn làm phim, yêu cầu số lượng người và một vài yêu cầu khác.
Lăng Y Mộc nhìn xuống thông tin thời gian, vừa hay hôm đó là ngày nghỉ của cô, có thể đi kiếm thêm một khoản tiền. Vậy nên cô lập tức nhắn riêng với trưởng nhóm, tiến hành báo danh.
“Được. Vậy tám giờ sáng mai, tập trung trước cổng chính thành phố Đồng Văn” Trưởng nhóm gửi tin nhắn trả lời cô.
“Vâng” Lăng Y Mộc đáp lời.