Mặc dù làm diễn viên quần chúng không kiếm được nhiều tiền nhưng đây là công việc duy nhất cô có thể làm thêm vào lúc này.
Bỏ điện thoại xuống, cô đang định lên mạng tìm tòi một vài thông tin liên quan đến bộ phim mình phải tham gia diễn xuất, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Người đến vào giờ này chỉ có thể là…
Lăng Y Mộc cần môi, đứng lên đi đến bên cạnh cánh cửa, mở cửa ra.
Quả nhiên, đập vào mắt cô chính là dáng vẻ của Dịch Quân Phi.
Lúc này, anh đang mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, mái tóc được chải gọn gàng làm tôn lên khuôn mặt đẹp trai. Trông rất ra dán một quý ông lịch sự tao nhã cao quý.
Điều ngoại lệ duy nhất có lẽ chính là chiếc khăn choàng cổ của anh.
Đó là… chiếc khăn choàng cổ mà cô đan cho anh!
Cô nhìn chiếc khăn choàng cổ của Dịch Quân Phi bằng ánh mắt phức tạp.
So với những món đồ trên người anh, chiếc khăn choàng cổ mà cô đan trông rất rẻ tiền và thô ráp. Buồn cười là lúc trước cô sợ anh lạnh, còn đẩy nhanh tốc độ để hoàn thành nó, thậm chí còn đắc chí cảm thấy mình đan cũng không tệ lắm.
Kết quả thì sao, thật giống như một câu chuyện cười.
Mà bây giờ, anh lại quấn chiếc khăn choàng cổ này, khiến trong lòng Lăng Y Mộc có một loại cảm giác không nói nên lời.
“Anh… Anh đến rồi à” Lăng Y Mộc gượng gạo mở miệng nói, nghiêng người sang bên cạnh để Dịch Quân Phi đi vào.
“Chị đợi lâu rồi à” Dịch Quân Phi cười nói, đi đến trước bàn, nhìn thấy cuốn tài liệu photo vụ án tai nạn xe mà Lăng Y Mộc bày trên bàn vẫn chưa kịp thu dọn.
Anh hơi híp mắt lại, giơ tay cầm lấy một vài tờ tài liệu, nhìn lướt qua: “Sao thế, chị đang xem lại vụ án năm đó sao?”
Cơ thể Lăng Y Mộc hơi cứng đờ một lúc. Trước kia cô đã từng đề cập với Dịch Quân Phi về vụ án này, chỉ là khi đó, cô không biết thân phận thật sự của anh. Bây giờ biết rồi, khi nói đến vụ án này một lân nữa, cô luôn có một loại cảm giác khó xử và sợ hãi không thể nào tan biến được.
Dù cô luôn cho rằng mình vô tội, nhưng mà vụ tai nạn xe đã thật sự đã xảy ra, mà người chết trong vụ tai nạn đó chính là vợ sắp cưới của anh!
“Chị sao thế?” Thấy cô vẫn chưa đáp lời, anh ngẩng đầu nhìn cô.
“Chỉ là… tùy tiện xem một chút thôi” Cô nuốt nước bọt xuống cổ họng, trả lời.
“Đúng rồi, trước kia chị luôn nói rằng bản thân mình bị oan. Chị xem lại đống tài liệu này là muốn lật án sao?” Trông anh rất giống đang nói chuyện tán gẫu, nhưng trong con ngươi hiện lên một tia thâm trầm.
Cô cần môi, lật án, đương nhiên cô muốn lật án rồi! Chỉ là bây giờ cô không tìm thấy nhân chứng năm đó, những bằng chứng kia lại vững chắc giống như một ngọn núi sừng sững.
Bỗng cô nhìn thẳng vào anh: “Vậy anh thì sao? Lẽ nào anh không muốn điều tra chân tướng của vụ án đó sao? Điều tra tại sao vợ chưa cưới của anh lái xe tông vào tôi? Trong vụ án này có phải còn ẩn tình gì khác không? Lẽ nào anh không muốn biết người phụ nữ anh yêu thương, tại sao muốn làm như vậy sao?”