Ngừng lại một chút rồi anh lại sờ chiếc khăn choàng một lân nữa: “Huống hồ, chỉ cần là chị đan, thì nó cũng hợp với bất cứ loại quần áo giữ Trái tim của cô bỗng nhiên đập loạn xạ, nếu những lời như vậy được người khác nói ra thì chỉ khiến người ta cảm thấy buồn cười, nhưng mà được anh nói ra thì lại giống như sự thật Gương mặt tuấn tú của anh bây giờ thật sự nghiêm túc.
Như thể chiếc khăn choàng mà cô đan là một báu vật vô giá của anh.
“Nhưng mà chị à…”
Anh cởi đôi găng tay đang mang thử trên tay, rồi tùy ý kéo ghế đến để ngồi xuống, cười nhẹ nhàng nhìn cô: “Trước nay tôi chưa bao giờ thích dùng đồ cùng người khác. Bây giờ chị đã đan cho tôi đôi găng tay và chiếc khăn choàng này rồi, vậy sau này không thể đan những thứ như vậy cho người khác nữa, có biết không?”
Nụ cười của anh thật trong sáng, giống như ánh mặt trời vào buổi sớm mai. Khiến cho người ta không nhịn được phải thèm muốn nụ cười như vậy, nhưng những lời này của anh lại khiến lòng cô khó chịu.
Đây là một lời cảnh cáo sao?
Anh đang cảnh cáo cô, sau này không được đan khăn choàng và găng tay cho người khác.
Nhưng ở Thanh Thủy, đã có mấy ai làm trái lại lời cảnh cáo của anh đâu?
Khi đến ngày làm diễn viên quần chúng, Lăng Y Mộc vẫn đang đợi đến thời gian đã định trước trong nhóm chat. Lần này chị Từ không đến tham gia cùng, trong những người đăng ký làm diễn viên quần chúng, Lăng Y Mộc cũng không quen một ai cả.
Chờ đến đúng giờ, ban tổ chức điểm danh một chút rồi dẫn mọi người vào đoàn làm phim.
Địa điểm quay của đoàn phim hôm nay rất gần đây, là một nơi cho thuê ở một ngôi nhà lớn. Mặc dù vào lúc này thì còn quá sớm, nhưng có rất nhiều người hâm mộ tập trung ở bên ngoài, có một vài người hâm mộ cầm trên tay tấm bảng có tên thần tượng của mình trên đó.
Mà sau khi Lăng Y Mộc thấy được tên Hách Dĩ Mạt thì trong lòng p một chút.
Trong đoàn phim hôm nay có Hách Dĩ Mạt?
Mặc dù ngày hôm đó ban tổ chức có đưa tên của bộ phim đến, cô cũng định tra một chút, nhưng vì sau đó Dịch Quân Phi lại tới nên cô quên chuyện này mất.
Vào lúc này, Lăng Y Mộc lại có chút hối hận tại sao sau đó không tra lại những gì liên quan đến bộ phim này.
Nhưng mà nghĩ lại, hôm nay cô chỉ đến làm diễn viên quần chúng, sẽ không có qua lại gì với Hách Dĩ Mạt, có lẽ sẽ không gặp rắc rối gì.
Hôm nay nhân vật mà Lăng Y Mộc diễn vai quần chúng đó chính là nha hoàn, chỉ cần đứng ở vị trí mà đạo diễn yêu cầu rồi cúi thấp đầu là được. Hơn nữa cũng không chỉ có một nha hoàn, mà là nhiều nha hoàn. Đến khi nhân vật chính đi qua trước mặt thì lại theo lệnh của đạo diễn, đồng loạt quỳ xuống rồi dập đầu nói một câu: “Lão gia vạn phúc kim an, lão phu nhân vạn phúc kim an”, thế thôi là được.
Bởi vì có cảnh quỳ xuống, cho nên đoàn phim có trả thêm một trăm năm mươi nghìn đồng, tống cộng lại là được ba trăm chín mươi nghìn đồng.
Lăng Y Mộc suy nghĩ một chút, quỳ thì quỳ thôi, dù sao cũng chỉ là diễn xuất, dù là ngôi sao nổi tiếng cũng sẽ có diễn cảnh quỳ. Lại nói, có nhiều lúc sinh tồn đều trở thành vấn đề thì đầu gối sẽ không còn quá quan trọng.
Phòng hóa trang diễn viên quần chúng là một phòng rất lớn, tất cả diễn viên quần chúng dù nam hay nữ cũng xếp hàng ở đây đợi thợ trang điểm đến để trang điểm.
Mà tốc độ của mỗi một thợ trang điểm cũng đều rất nhanh, chỉ cần năm, sáu phút đã trang điểm xong một mặt.
Lúc đến phiên Lăng Y Mộc, thợ trang điểm mới “A” lên một tiếng: “Trán cô có vết sẹo àI”
Người Lăng Y Mộc khẽ run lên sau đó ừ một tiếng, đó là phần trán gần da đầu, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhìn ra.
Vết thương này là do người trong tù những năm đó gây ra, sau đó chăm sóc không tốt cho nên mới để lại vết sẹo này.