Lăng Lạc Giao vừa làm ra vẻ uất ức vừa cố gắng mách lẻo một cách âm thầm.
Cố Vĩ Ngạn không trả lời Lăng Lạc Giao, anh chỉ chậm rãi đi đến trước mặt Dịch Quân Phi, đôi mắt phượng đen nhánh kia của anh nhìn Dịch Quân Phi: “Sao cậu lại đến đây?”
“Qua đây thăm cậu một lát, hôm nay Y Mộc diễn vai quần chúng ở đây. Nghe nói mấy hôm trước cô bạn gái này của cậu ngại diễn viên quần chúng diễn không đúng chuẩn, cho nên tôi muốn để cho cô ta biểu diễn động tác quỳ lạy trước mặt nhóm diễn viên quần chúng này một lần. Tôi chỉ muốn cô bạn gái này của cậu biểu diễn một chút để tôi xem thử tư thế tiêu chuẩn là như thế nào.”
Dịch Quân Phi như cười như không, nói.
Lăng Lạc Giao một bộ đáng thương uất ức, cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, hốc mắt dường như được bao phủ bởi một lớp sương mù: “Cố Vĩ Ngạn, ngài Dịch bảo em biểu diễn thì em cũng đã biểu diễn rồi, nhưng ngài Dịch lại vẫn chưa có hài lòng mà vẫn muốn em biểu diễn lại một lần nữa, chẳng phải là bỡn cợt em thì là gì? Nếu như ngài Dịch nhìn em không vừa mắt thì thôi em lại không dám nhận diễn bộ phim này nữa.
Cô ta lấy lùi làm tiến, trong lúc này cô ta càng tỏ ra yếu đuổi thì sẽ càng khiến cho người khác khó lòng mà chèn ép cô ta. Hơn nữa lại có thể kích thích tâm lý muốn bảo vệ người khác của đàn ông.
Nhưng mà điều cô ả không ngờ chính là Dịch Quân Phi lại thản nhiên nói thẳng: “Được thôi, vậy cô rời khỏi đoàn làm phim này là được rồi.”
Lăng Lạc Giao há hốc mồm, cô ả hoàn toàn không ngờ tới Dịch Quân Phi lại có thể thực sự thốt ra những lời dứt khoát như vậy.
Trong nhất thời, ánh mắt của cô ta nhìn về phía Cổ Vĩ Ngạn, cô ta trông chờ vị thái tử gia này có thể giúp cô ta nói vài câu. Cô ta nói là không diễn bộ phim này nữa cũng chỉ là tiện miệng nói vậy thôi chứ nào phải thật sự là không muốn diễn nữa đâu.
Bộ phim truyền hình này được chế tác sản xuất như thế này vừa nhìn là đã biết có cơ hội sẽ nổi, cô ta diễn trong bộ phim này tương đương với việc cưỡi thuyền buồm để trở nên nổi tiếng.
Nếu như thật sự phải rời khỏi đây thì chẳng phải những công sức trước đây mà cô ta bỏ ra là uổng phí cả sao?
Cô ta không muốn chỉ làm một diễn viên quèn nữa, cô ta muốn nổi tiếng, muốn trở thành một người nổi tiếng và thậm chí còn muốn trở thành một nữ diễn viên xuất sắc!
Cố Vĩ Ngạn lạnh nhạt liếc nhìn Lăng Lạc Giao rồi sau đó hỏi Dịch Quân Phi: “Cậu nhìn cô ấy không vừa mắt à?”
“Đúng là không ưa thật!” Dịch Quân Phi lạnh nhạt trả lời.
Anh thờ ơ nói ra những lời này nên không có cố ý hạ giọng, những người xung quanh đây đều nghe được cả. Nhất thời, trong những người kia có một số người không ưa gì Lăng Lạc Giao nhưng lúc này cũng nhìn cô ta một cách thương hại.
Dù sao cũng không có nhiều người có thể khiến ông Boss lớn của Thanh Thủy này nói ra là anh ta không ưa người đó.
“Nếu đã vậy thì rời khỏi thôi!” Cổ Vĩ Ngạn thờ ơ nói, trông giống như anh chỉ đang nói một câu chuyện rất bình thường.
Thế nhưng lời anh ta vừa nói ra, vào tại Lăng Lạc Giao lại giống như sấm sét giữa trời quang.
Rời khỏi? Cô ta thật sự phải rời khỏi đoàn làm phim này ư? Chỉ là lời đưa đẩy giữa hai người bọn họ mà! Sao có thể chứ?!
Lăng Lạc Giao tròn mắt, vẻ mặt không thể ngờ: “Cố Vĩ Ngạn… anh… anh thật sự muốn để em rời khỏi đoàn làm phim này thật sao?”
“Là do chính cô nói mà, với lại nếu Quân Phi chẳng ưa gì cô thì cô cũng nên rời đi. Nếu cậu ta không ưa cô và cô cũng muốn rời khỏi đoàn làm phim thì có gì sai đâu?” Cố Vĩ Ngạn hỏi ngược lại.
Lăng Lạc Giao thật sự muốn tát vào mặt mình vài cái, nếu sớm biết thế này thì vừa rồi cô đã không nói ra mấy cái lời nói kiểu lấy lùi làm tiến như thế!
Kết quả là bây giờ thực hiện được rồi, người ta lại khiến mình ta lui thật!