Lăng Lạc Giao cứng họng không nói nên lời, mà những ánh mắt xung quanh lại càng ngày càng làm cô ta khó chịu. Cô ta cắn mạnh cánh môi hồng: “… Nếu đã nói như vậy thì em rời đi trước là được, để cho ngài Dịch khỏi khó chịu vì em.”
Lúc này cô thầm nghĩ rằng muốn tìm chỗ nào thật yên tĩnh một chút để tách khỏi mấy ánh mắt chung quanh kia, và suy nghĩ thật kĩ sẽ làm cái gì tiếp theo.
Nhưng mà cô ta chưa kịp xoay người rời đi thì Dịch Quân Phi đã nói: “Còn chưa quỳ mà cô hấp tấp đi đâu thế?”
Lăng Lạc Giao trợn tròn mắt: “Cái gì?”
“Nói mới nhớ, lần trước cô khiến người ta quỳ bao nhiều lần thì bây giờ cứ quỳ lại bấy nhiều lần đi! Tôi sẽ nhìn kỹ cô quỳ xuống dập đầu, cô là diễn viên đương nhiên phải đúng chuẩn hơn một diễn viên quần chúng chứ! Nếu như ngay cả việc này mà cô làm còn không được vậy thì tôi nghĩ về sau cô cũng đừng lăn lộn trong cái giới này nữa.” Dịch Quân Phi nhàn nhạt nói.
Thế nhưng câu nói này vừa nói ra lại như là đang quyết định tương lai của cô ta.
Nếu như hôm nay Lăng Lạc Giao không quỳ xuống, thì chỉ sợ về sau cô ta không thể nào lăn lộn trong giới nghệ sĩ này nữa.
Lúc này Lăng Lạc Giao quả thật là cắn chặt môi đến sắp bật máu. Cô ta cầu cứu nhìn về phía Cố Vĩ Ngạn rồi khó chịu và lo lắng gọi anh ta: “Cố Vĩ Ngạn.
Nhưng cô ta lại không ngờ rằng ánh mắt Cố Vĩ Ngạn lại nhìn vào khuôn mặt Lăng Y Mộc, mãi đến khi Dịch Quân Phi chắn trước người Lăng Y Mộc thì lúc này Cố Vĩ Ngạn mới thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Nếu đã thế thì cô quỳ đi! Lần trước người ta quỳ bao nhiêu lần thì lần này cô quỳ lại bấy nhiêu.”
Hai người đàn ông đứng đối mặt nhau nhưng lại âm thầm đạt được sự nhất trí. Mà hai người này, Lăng Lạc Giao lại không thể đắc tội nổi.
“Đúng rồi, đừng quên quỳ trước mặt người khác đấy.” Dịch Quân Phi lại bổ sung một câu.
Giờ phút này, Lăng Lạc Giao đem hết tất cả nỗi hận đổ hết lên người Lăng Y Mộc. Nếu không phải tại Lăng Y Mộc thì sao hôm nay cô ta lại phải chịu nhục đến thế này!
Tất cả đều là lỗi của Lăng Y Mộc! Sớm muộn gì cũng có một ngày cô ta sẽ bắt Lăng Y Mộc trả lại cả vốn lẫn lãi. Trong lòng Lăng Lạc Giao không ngừng oán hận, thế nhưng lúc này cô ta lại chỉ có thể uất ức quỳ xuống. Dù sao thì cô ta không thể nào đắc tội nổi Dịch Quân Phi, còn Cố Vĩ Ngạn bây giờ lại là chỗ dựa của cô ta nên cô ta cũng không thể trở mặt với Cố Vĩ Ngạn được.
Thậm chí cô ta còn muốn là người bạn gái cuối cùng của Cổ Vĩ Ngạn nữa kìa!
Chẳng qua là giây phút đó, cô ta quỳ trước mặt Lăng Y Mộc thì Lăng Y Mộc cũng chỉ nhíu nhíu mày, rồi cơ thể cô lui về sau hai bước. Sau đó cô nơm nớp lo sợ nói với đạo diễn: “Đạo diễn, xin lỗi, có lẽ cảnh quay hôm nay tôi không diễn được nữa rồi. Không cần trả tiền lương cho tôi cũng được, tôi xin phép đi trước.
“À…” Đạo diễn run run đáp lời.
Lăng Y Mộc đi thẳng về phía phòng thay quần áo, cô định thay đổi trang phục diễn trên người, Dịch Quân Phi cũng đi qua theo.
Cổ Vĩ Ngạn nhìn bóng lưng của Dịch Quân Phi và Lăng Y Mộc, trong đôi mắt phượng có một tia sáng lướt qua. Lăng Lạc Giao vừa thấy hai người đó rời đi thì nhất thời muốn đứng dậy, kết thúc cảnh quỳ lạy này.
Kết quả là Cố Vĩ Ngạn lại lạnh lùng nói thẳng: “Tiếp tục diễn, chưa bảo cô kết thúc cảnh quay này cô lại vội vàng làm gì.”