Trong phòng thay quần áo, Lăng Y Mộc mang khuôn mặt đỏ hồng thay quần áo, tuy là lúc này Dịch Quân Phi đã đi ra ngoài rồi, thế nhưng mà cô lại luôn cảm thấy trên mặt cô còn cảm giác ngón tay anh chạm vào.
Cuối cùng cô vẫn không thể trả lời được câu nói kia của anh. Nếu như đã thành thói quen rồi thì sau này mãi mãi vẫn như vậy… Ý trong câu nói này của anh chẳng lẽ là sẽ bảo vệ cô cả đời sao?
Những người giống như anh vốn dĩ rất khinh thường nói dối, cho nên những gì anh nghĩ chính là những gì anh đã nói ra lúc nãy.
Còn sau này thì sao? Liệu rằng ai biết được sau này thế nào? Cho đến bây giờ, anh không phải là người mà cô có thể suy đoán được.
Thói quen… Tốt nhất là không cần.
Lăng Y Mộc đang tự nhủ trong lòng như vậy.
Còn Dịch Quân Phi đang đứng trước cửa phòng thay quần áo, cúi đầu, rũ mắt như đang suy nghĩ điều gì đó, còn vệ sĩ thì đang đứng phía sau Dịch Quân Phi.
Đột nhiên, người vệ sĩ rùng mình, anh nhìn về phía bên trái thì thấy một bóng người đang đi đến bên này.
Đương nhiên là vệ sĩ nhận ra người đó là ai. Chính là thái tử của giới giải trí Cổ Vĩ Ngạn, cũng chính là bạn của ngài Dịch. Vì vậy, vệ sĩ vẫn không nhúc nhích mà chỉ đứng yên tại chỗ.
Cố Vĩ Ngạn đi tới trước mặt Dịch Quân Phi, lên tiếng, nói: “Hôm nay cậu đến đây để trút giận thay cho cô ấy đấy à?”
Dịch Quân Phi chậm rãi ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt mình, khỏe môi anh khẽ nhếch lên: “Đúng thì làm sao? Còn cậu thì sao, sao lại trùng hợp như thế này?”
Trùng hợp à? Cố Vĩ Ngạn thản nhiên nghĩ, sau khi anh ta biết Dịch Quân Phi đến đây lại đoán được rằng có thể hôm nay Lăng Y Mộc cũng đến, nên muốn chạy tới xem rõ ngọn ngành.
Quả nhiên là thấy được một màn kịch hay.
Chỉ có điều, nếu anh ta không nói ra lí do của chuyện này thì Dịch Quân Phi cũng có thể đoán được thôi! “Tôi không quan tâm là hôm nay cậu trùng hợp hay cố ý đến, thế nhưng cậu không được động “cô ấy”, “cô ấy là của tôi.” Dịch Quân Phi lười biếng nói, thoạt nhìn như không để ý nhưng trong đôi mắt anh là sự nghiêm túc.
“Cậu quan tâm đến cô gái đó như vậy sao?” Cố Vĩ Ngạn thản nhiên hỏi ngược lại.
“Rất quan tâm.” Anh thẳng thắn nói. Người vệ sĩ đứng sau lưng Dịch Quân Phi cũng vô cùng bất ngờ. Thế mà ngài Dịch lại nói rằng anh để ý một người con gái, điều này… trước đây chưa từng nghe anh Dịch thừa nhận những chuyện như thế này.
Coi như là vị hôn thê năm đó của anh Dịch là Hách Thanh Mai, dường như anh ấy cũng chưa từng nói ra hai chữ “quan tâm”!
Trong con mắt của Cổ Vĩ Ngạn lóe lên một tia kinh ngạc, hai người đã quen biết nhau nhiều năm như vậy thì đương nhiên anh cũng hiểu rõ rằng hai từ “quan tâm nói ra từ miệng Dịch Quân Phi là khó nhường nào.
“Nếu đã thế thì được thôi, tôi sẽ không động đến cô ấy.” Cố Vĩ Ngạn nói: “Dù sao thì cô ấy cũng không phải là người tôi muốn tìm”
Cho dù dung mạo của cô ấy rất giống với bóng hình người mà anh ta đang tìm kiếm, có đôi khi nhìn cô ấy thôi cũng đem lại cảm giác rất giống người đó sau khi lớn lên.
Thế nhưng dù sao thì cũng chỉ giống thôi chứ không phải người kia.
“Vậy nếu như cô ấy là người cậu muốn tìm thì sao? Cậu cũng sẽ không động tới cô ấy chứ?” Dịch Quân Phi nhíu mày hỏi.