Mặt Cố Vĩ Ngạn không đổi sắc, chỉ là đôi mắt phượng của anh lại có nổi lên một sự xung động mãnh liệt khiến người ta muốn nhìn nhưng lại nhìn không rõ: “Nếu cô ấy chính là người đó, thì cho dù phải chống lại cậu tôi cũng sẽ không buông tay”
Dịch Quân Phi híp mắt, nói: “Thế nên rất may là không phải, đúng không?”
“Đúng vậy, rất may là không phải người đó.” Cổ Vĩ Ngạn nói xong rồi quay người rời đi.
May là không phải chứ nếu như cô ấy là người đó thật, sợ là chuyện này sẽ trở nên rất khó khăn
Cố Vĩ Ngạn vừa nghĩ vừa bất giác cho tay vào trong túi rồi vuốt ve cái vòng tay nhỏ kia. Rốt cuộc thì anh còn phải mất thêm bao nhiêu thời gian nữa mới có thể tìm lại được người đó chứ?
Phải tìm cho bằng được cô ấy trở thành một chấp niệm trong tim của anh ta.
Lúc Lăng Y Mộc bước ra khỏi phòng thay quần áo thì thấy bên ngoài chẳng có ai cả, chỉ có một mình Dịch Quân Phi và vệ sĩ của anh.
“Thay xong rồi à?” Dịch Quân Phi nhìn Lăng Y Mộc đang mặc quần ào của ngày thường, kiểu tóc cũng đã đổi về kiểu tóc đuôi ngựa thắt bính bình thường. Cô cũng đã tẩy trang đi lớp trang điểm trên mặt, thanh thuần tinh khiết, không hề đánh son đánh phấn, tuy nhiên điểm này lại khiến cho người ta nhìn càng thấy thuận mắt hơn.
“Ừ!” Lăng Y Mộc lên tiếng “Vậy thì đi thôi.” Dịch Quân Phi nói, lại còn rất thản nhiên vươn tay ra định nắm lấy tay Lăng Y Mộc.
Cô rụt tay lại theo bản năng.
Anh khẽ nhưởng mày, đôi mắt đen nhánh nhìn cô: “Sao nào? Không muốn à?”
“Tự tôi… tự tôi có thể đi được.”
“Nhưng tôi lại thích nắm tay của chị đi.” Dịch Quân Phi nói rồi lại vươn tay ra, trực tiếp nắm lấy tay cô: “Nếu cứ nắm tay như thế này thì chị sẽ chẳng thể đi đâu được!”
Lời nói của anh tựa như đang nói chuyện thường ngày lại khiến cho lòng của cô ngạc nhiên. Dường như anh đang dệt ra một tấm lưới chằng chịt xung quanh cô, tựa như muốn nằm cuộc đời cô trong tay.
Cô không muốn cuộc sống tương lai của mình lại dây dưa với người đàn ông như anh nữa, người giống anh cô không có cách nào nhìn thấu được, cũng không thể cân nhắc tâm tư của anh.
Nếu như hơi sợ ý một chút mà chọc giận anh, cô chỉ sợ kết quả của cô còn thảm hại hơn so với ba năm lao ngục kia!
Lăng Y Mộc muốn giật tay cô ra khỏi tay anh. Chỉ là tay của cô hơi động một chút thì ngón tay của anh nằm tay cô còn chặt hơn ban nãy.
“A!” Cô hét nhỏ một tiếng, đôi mi thanh tú bất giác nhăn lại, cô cảm thấy mu bàn tay đang rất đau.
“Tôi làm chị đau rồi à?” Anh dịu dàng nói, ngón tay cũng đồng thời thả lỏng ra. Vừa nãy ngón tay anh đã bóp vào vết thương trên tay cô lần trước, vết thương vẫn chưa lành.
cổ họng cô dường như đang bị cái gì đó chặn lại khiến cho cô không thể nói được một lời nào.