Trước đây, sau khi mẹ cô mất, bố cô đã không đi thờ cúng mẹ cô rất nhiều năm. Cho đến sau này cô đi học không hề thua kém ai, thi đậu vào một trường trung học phổ thông trọng điểm, thậm chí là trường đại học trọng điểm, bố cô mới cùng mẹ kế đi thờ cúng mồ mả của mẹ cô.
Sau khi cô vào tù, đương nhiên vào tiết thanh minh, bố cô và những người khác sẽ không đến thăm mộ của mẹ cô.
Sau khi ra tù, cô đã từng đi đến thăm mộ của mẹ cô, ở đó đã mọc rất nhiều cỏ dại, gần như che mất những dòng chữ trên bia mộ, còn có những vết nứt xuất hiện ở phần nối giữa bia mộ và ngôi mộ. Cô còn nghĩ rằng khi tiết thanh minh đến thờ cúng mẹ thì cô sẽ sửa lại bia mộ một chút, nhưng không nghĩ rằng lại phải chuyển mộ đi.
“Được, con sẽ quay về một chuyến” Lăng Y Mộc nói, nếu như không phải vì chuyện của mẹ thì cô tuyệt đối sẽ không quay về “Vậy buổi tối ngày mai nhé, con quay về một chuyến, con muốn ăn gì không? Bố sẽ bảo dì Phương của con đi mua”
Lăng Quốc Chiến nói với giọng điệu của một người bố hiền lành, khiến Lăng Y Mộc không khỏi bàng hoàng.
Giọng điệu như vậy, dường như trước đây chỉ khi ông ta nở mày nở mặt về sự nghiệp và tình cảm của cô thì bố cô mới nói với cô như vậy, sẽ hỏi han cô rất ân cần.
Nhưng sau khi vào tù, tất cả mọi thứ đều thay đổi. Lúc này cô mới phát hiện, hóa ra từ trước đến nay cô chỉ là một đứa con ghẻ mà thôi, khi nào có ích thì là con gái, khi nào vô ích thì ngay cả một chút tình thân cũng chưa từng có.
“Không cần đâu, ăn tối xong con sẽ đến” Lăng Y Mộc nói xong thì lập tức kết thúc cuộc gọi và cất điện thoại.
Trong lúc cô đang xoay người, thì phát hiện không biết mà Dịch Quân Phi lại dựa vào cửa nối hai phòng từ khi nào, ánh mắt anh đang nhìn chăm chăm vào người cô.
“Điện thoại của ai?” Anh bước đến phía trước cô và hỏi.
“Là bố tôi” Lăng Y Mộc trả lời: “Tối mai tôi sẽ về nhà và anh cũng đừng kêu tài xế đến đón tôi ở Sở Bảo vệ Môi trường”
Ánh mắt của anh trầm tư: “Có cần tôi về cùng chị không?”
Cô có chút ngạc nhiên nhìn a, cùng cô trở về? Anh sẽ về nhà cùng cô với thân phận gì? Hơn nữa là, cô trở về là để xử lý chuyện của mẹ c g6 “Không cần, tôi có thể tự mình về được” Lăng Y Mộc nói: “Tối rồi, tôi muốn đi ngủ”
Nói cách khác, anh có thể rời khỏi rồi.
Anh hơi híp mắt, cúi xuống, dùng ngón tay bốc một lọn tóc dài của cô: “Chị muốn tôi tránh xa ra sao?”
Cô nhếch môi không trả lời.
“Vậy nói cho tôi biết, tôi phải làm gì thì chị mới đối xử với tôi như: trước được?” Anh bật hơi, hơi thở dịu dàng, phun lên mặt cô.
Muốn cô cười hiền hòa, nói chuyện dịu dàng với anh như lúc trước.
Trong đôi mắt đó toàn bộ đều là hình bóng của anh, như thế họ thực sự thuộc vào nhau.
Trước kia?
Lăng Y Mộc ngơ ngác: “Trước kia anh là “Bình Quân”” Cô thì thầm nói.
“Vậy bây giờ tôi cũng có thể là “Bình Quân”, chỉ là “Bình Quân” của một mình chị” Anh nói.
Tim của cô đột nhiên đập thật mạnh.
“Bình Quân” của một mình cô, có thể sao?
Cô rõ ràng là sợ anh, nhưng tại sao khi nghe những lời anh nói, tim cô lại đập nhanh như vậy.