Anh chậm rãi cúi đầu, áp trán vào trán cô: “Những lời này, tôi chỉ nói với một mình chị, còn chị có thể xem tôi là “Bình Quân” không?”
Xem là người có thể thuộc về cô, Bình Quân…
Lăng Y gần như cả đêm không ngủ được, trong đầu lặp đi lặp lại những lời nói của Dịch Quân Phi.
“Bình Quân” của một mình cô? Có phải vì trò chơi của chị em anh vẫn chơi chưa đủ không? Nhưng mà vè mặt của anh rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức cô cảm thấy anh không phải đang giở trò gì.
“Y Mộc, ông Quách này đang hỏi thăm chị về chuyện của em. Ông ta hỏi chị em là người thế nào, còn hỏi chị có phải em làm ở Sở Bảo vệ Môi trường, nói hôm qua em nở mày nở mặt rồi, có người tai to mặt lớn chống lưng?” Vừa sáng sớm, chị Từ đã hỏi Lăng Y Mộc.
Ông Quách mà cô ấy nói, chính là người tố chức tuyến diễn viên quần chúng cho bọn họ.
Bởi vì Lăng Y Mộc là do chị Từ giới thiệu, cho nên đương nhiên ông Quách sẽ hỏi thăm bên chỗ chị Từ. Mà chị Từ nghe ông Quách nói về chuyện xảy ra ở trương quay, còn có người tai to mặt lớn chống lưng cho Lăng Y Mộc thì hoàn toàn không rõ gì cả.
Nếu như Y Mộc thật sự quen biết người tại to mặt lớn, còn làm công việc quét rác ở Sở Bảo vệ Môi trường, thậm chí còn vì kiếm thêm mà cực khổ làm diễn viên quần chúng sao?
“Không… Không có gì, đều đã qua hết rồi.”
Lăng Y Mộc né tránh vấn đề: “Nhưng mà chị Từ, em nghĩ em không thích hợp làm diễn viên quần chúng, công việc này em sẽ không làm nữa. Làm phiền chị nói tiếng xin lỗi với ông Quách, một lát nữa em sẽ rời nhóm.
Dù sao thì hôm qua đã có rất nhiều người nhìn thấy chuyện xảy ra ở trường quay, giới diễn xuất nhỏ như vậy, có rất nhiều người thường xuyên gặp phải. Nếu cô còn làm diễn viên quần chúng, thì chỉ sẽ ngượng ngùng, chi bằng không làm thì hơn.
Chỉ là ít đi một con đường kiếm tiền nhanh, điều này khiến cô có chút tiếc nuối, và cô chỉ có thể nghĩ ra cách khác để xem có thể tăng thu nhập không.
“Là như vậy sao.”
Chị Từ cũng nhìn ra là Lăng Y Mộc không muốn nói nhiều về chuyện hôm qua, nên cũng không tiếp tục hỏi, chị nói: “Vậy chút nữa chị nói với ông Quách, nhưng mà tốt nhất trước khi em rời khỏi thì cũng nên chào ông Quách một tiếng.
“Dạ” Lăng Y Mộc trả lời.
Trong lòng đang buồn chuyện kiếm tiền, dù sao thì số tiền thiếu Hoa Nhiên phải nhanh chóng trả lại. Và còn phí chữa bệnh của bà ngoại, ngộ nhỡ sau này lại còn tăng thêm thì lại càng không ít khó khăn.
Nghĩ đến đây, cô có chút cười khổ.
Trước kia, cô nghĩ học hành thật tốt, tương lai có thể dùng kiến thức để kiếm tiền, nhưng hiện tại cô đang làm công việc chân tay để kiếm tiền.
Trước đó cô đã học đủ loại kiến thức trong nhiều năm, thậm chí còn thuộc lòng cả các loại điều khoản pháp luật, bây giờ điều đó là vô ích.
Không biết đó có được xem là châm biếm không.
Lúc tan làm, Lăng Y Mộc đi đến quầy hàng nhỏ gần Sở Bảo vệ Môi trường và chỉ ăn cơm hộp đơn giản.
Cơm hộp này so với bữa cơm tối ở nhà bếp lớn ở biệt thự họ Dịch đương nhiên là khác quá xa, nhưng cô ăn phần cơm hộp này, cô sẽ không cảm thấy có bất kỳ gánh nặng và sự gò bó nào.