Ngón tay dài mảnh mai, khớp xương rõ ràng, đến cả móng tay cũng rất đẹp.
Đôi tay này cho dù chỉ là cởi túi nilon thôi cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng đẹp để, thu hút ánh nhìn của người khác.
Anh lấy hai hộp cơm ra sau đó tách đũa đưa cho cô.
Lăng Y Mộc tiếp nhận hộp cơm, rất nhanh bắt đầu cúi xuống ăn, lúc này, cô chỉ muốn nhanh chóng ăn xong, sau đó có thể nhanh chút rời đi.
“Chị ăn nhanh như vậy, là khẩn cấp muốn rời đi như vậy sao?” Giọng nói của Dịch Quân Phi sâu kín vang lên trong văn phòng.
“Khụ khụ…” Lăng Y Mộc bị sặc rồi, thiếu chút nữa đều phun thức ăn trong miệng ra, chỉ có thể ôm miệng họ, chưa được một lúc, khuôn mặt đã đỏ bừng một mảnh.
Thật không dễ dàng gì, tiếng họ của cô mới ngừng lại được, chỉ là lòng bàn tay che miệng, vẫn là dính một vài hạt cơm bị sặc ra, vì thế cô định lấy giấy ăn lau lòng bàn tay một chút.
Chỉ là không đợi cô lấy giấy ăn, tay của anh đã nắm chặt tay của cô kéo tới trước mặt mình.
Cô không được tự nhiên vặn vẹo cổ tay một chút, nhưng không giãy ra được: “Tay tôi bẩn, muốn lau một chút.” Cô nói.
“Bẩn?” Anh khẽ cười ra tiếng: “Nhưng tôi một chút cũng không cảm thấy bẩn.”
Nói xong, anh cúi đầu, mỗi cử như vậy dán lên lòng bàn tay cô, đầu lưỡi liếm sạch sẽ từng hạt cơm trong lòng bàn tay cô.
Cả người Lăng Y Mộc đều cứng ngắc, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng đến lợi hại, anh khẽ liếm, giống như tiếp xúc với dây thần kinh trong lòng bàn tay cô vậy, sau đó lan tới toàn thân. Mà phần nóng bỏng trong lòng bàn tay kia, dường như cũng theo sự chuyển động của máu, khiến cho nhiệt độ của toàn cơ thể cô không ngừng tăng cao.
“Được rồi.” Giọng nói của anh vang lên, dường như còn có chút lưu luyến vậy.
Lăng Y Mộc giật mình một cái, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện hạt cơm trong lòng bàn tay đã đều bị anh liếm hết rồi.
Chỉ là anh vẫn giữ chặt tay cô, không có buông ra, đối mắt hoa đào xinh đẹp tới cực điểm kia, sâu kín nhìn cô chăm chú: “Cơm trong lòng bàn tay chị, rất ngọt, nếu nhiều thêm một chút thì tốt rồi.”
Cô chỉ cảm thấy tim đập giống như muốn nhảy ra ngoài vậy, câu nói này của anh, quả thật giống như đang ám chỉ gì đó, mà trong ánh mắt của anh, tràn ngập một loại dục niệm.
Cô vội vàng hạ tầm mắt xuống, không nhìn ánh mắt của anh nữa, đôi mắt này giống như có ma lực vậy, không ngừng câu dẫn lòng người.
Vẫn may anh không có một mực giữ tay cô, ngón tay của anh khẽ buông lỏng, tay của cô cuối cùng cũng được tự do.
Lăng Y Mộc vội vàng tiếp tục ăn thức ăn còn lại.
Một lúc sau, bên tại của cô vang lên giọng nói của anh: “Cảm giác cùng chị ăn cơm thế này, giống như lại quay về trước kia vậy.”
Động tác của cô hơi ngừng một chút.
Trước kia, giống như nằm mơ vậy, “trước kia” e là sẽ không có nữa, mà tất cả những gì thuộc về “Bình Quân, cũng sẽ được chôn sâu trong lòng cô.