Lúc Lăng Y Mộc về tới quán ăn nhỏ, đã sắp tới một giờ chiều rồi, Trác Như Vân dường như đối với việc cô mất gần một tiếng mới giao xong đơn này không có gì nghi ngờ cả, ngược lại Lăng Y Mộc chủ động nói: “Xin lỗi, đã tốn thời gian lâu như vậy rồi.”
“Không có gì, nhiều đơn đặt hàng như vậy, một mình cô xách lên chỉ sợ cũng phải chia làm nhiều chuyến, vất vả rồi.” Trác Như Vân nói: “Mấy đơn hàng giao qua đó, người bên kia không nói gì chứ.”
Thân là người kinh doanh, đương nhiên sợ nhất là chuyển hàng đi rồi sau đó lại bị mấy loại khiếu nại hoàn tiền gì đó.
“Không có.” Chỉ là lúc trả lời câu này, Lăng Y Mộc có chút chột dạ khó hiểu.
Sau đó cô lại tiếp tục giao đơn sau, đợi tới ăn cơm trưa lúc hai giờ, Lăng Y Mộc không có ăn bao nhiêu.
Trác Vân Thiên nói: “Sao vậy, cô ăn rất ít, đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị sao?” Cơm trưa, quán ăn nhỏ đều là mọi người nhân lúc rảnh rỗi, bảo đầu bếp xào mấy món cùng nhau ăn.
“Không, chắc là do buổi sáng lúc đi làm ăn quá no rồi.”
Lăng Y Mộc nhìn bé Viêm ở một bên: “Mọi người cứ ăn đi, tôi đút hoa quả cho bé Viêm ăn, dù sao tôi bây giờ cũng nói rồi.” Cứ như vậy, Lăng Y Mộc cầm lấy một quả táo, gọt bỏ, sau đó đem quả táo cắt thành từng miếng nhỏ, đút cho bé Viêm ăn.
Cậu bé ngoan ngoãn há miệng ra, từng ngụm từng ngụm ăn táo, ngẫu nhiên còn cười một cái với Lăng Y Mộc.
Sau khi đút táo xong, cậu bé có chút buồn ngủ rồi, ngáp một cái, giơ hai tay ra bày ra tư thế muốn Lăng Y Mộc ôm ôm.
Lăng Y Mộc rất tự nhiên ôm cậu bé vào lòng, nhẹ nhàng dỗ nó ngủ.
Mặc dù trong miệng cô ngâm nga khe khẽ bẻ con thực ra không nghe được, nhưng mà ngón tay non nớt kia, lại nhẹ nhàng đặt bên môi cô, giống như cố gắng muốn nghe giọng của cô vậy.
Một lát sau, cậu bé cuối cùng cũng ngủ, nhìn thân mình nhỏ nhỏ đang ngủ say trong lòng, Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy mùi mình có chút lên men Đứa bé đáng yêu như vậy, lại không nghe thấy được bắt kỳ âm thanh gì, có đôi khi ông trời quả thật quá tàn nhân
Chỉ hy vọng sau này bé Viêm ghép ốc tại xong, có thể nghe thấy âm thanh của thế giới này, không đến mức để cái khuyết điểm này theo cầu bẻ cả đời “Để tôi ôm nó về phòng đi ngủ Mẹ Trác tiến lên, từ trong ngực Lăng Y Mộc nhận lấy cháu ngoại Ở phía sau cửa hàng nhỏ là chỗ ở giản dị nhỏ hẹp, bình thường Trác Như Văn và mẹ, còn có bé Viêm đều ở bên trong
Trác Như Vẫn nói với Lãng Y Mộc Y Mộc, có sau này nhất định sẽ là một người mẹ tốt
Người mẹ tốt sao Lãng Y Mộc ảm đạm cười, trong lòng lại là một mảnh chua sót, có có lẽ vĩnh viên sẽ không có cơ hội trở thành mẹ, năm đó lúc ngồi tù, trong một lần bị đánh đập, tử cung bị đá tổn thương, thậm chí bác sĩ cũng chắc chắn có sau này rất khó mang thai, cho dù thật sự mang thai, tử cung e là cũng không có cách nào chống đỡ được sự trưởng thành của thai nhi.
Tới ba giờ chiều, trong quán lại nhận được một đơn đặt hàng, chỉ là địa điểm và người đặt, lại khiến cho Lăng Y Mộc cau mày.
Lại là văn phòng luật sư trước đây của cô, chỉ có điều lần này người đặt cơm, là Quan Lệ Quân.