Tay anh đột ngột đặt lên bàn tay cô, sau đó hơi ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm cô với ánh mắt bình tĩnh: “Chị ơi, chị gọi tôi là ‘Bình Quân’ một tiếng được không?”
Anh thì thầm với giọng điệu giống như đang cầu xin. . Bạn đang đọc truyện tại ~ T RÙMtruуện.оr g ~
Cơ thể của cô cứng đờ, cổ họng dường như đột nhiên trở nên rất nóng: “Tại sao cậu… đột nhiên lại… “Gọi tôi là ‘Bình Quân đi, tôi muốn nghe chị gọi tôi là ‘Bình Quân ngay bây giờ.” Anh nói.
Đôi môi đỏ mọng của cô hơi mở ra, nhưng cũng không nói ra điều anh mong muốn.
Mặt của anh để sát vào mặt cô từng chút một: “Chẳng lẽ không thể gọi một tiếng sao?”
Cô lập tức cảm thấy chóp mũi của mình tràn đầy hơi thở của anh. Khi thấy môi của anh sắp chạm vào môi của cô, dưới tình huống khẩn cấp, cô vội vàng kêu lên “Bình Quân!”
Môi của anh dừng lại cách môi cô chỉ một đoạn ngắn, sau đó anh mỉm cười: “Thật là êm tại: ”
Cô chỉ cảm thấy mặt mình dường như càng đỏ hơn một chút.
Khoảnh khắc anh buông tay cô ra, cô gần như là chạy ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.
Trong phòng, Dịch Quân Phi nhìn xuống bàn tay vừa chạm vào bàn tay của cô, dường như nhiệt độ của cô vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay anh. Qua một lúc lâu, anh mới chậm rãi nắm tay của mình lại, giống như muốn cầm chặt lấy cái nhiệt độ này.
Vào buổi tối, sau khi dọn dẹp nhà hàng xong, Lăng Y Mộc đang chuẩn bị rời đi thì Trác Như Vân đưa cho cô một cuốn sách ngôn ngữ cho người câm điếc: “Đây là một cuốn sách về ngôn ngữ của người câm điếc. Nếu cô thật sự muốn học ngôn ngữ này thì cô có thể đọc nó. ”
“Cảm ơn chị.” Lăng Y Mộc nhận lấy cuốn sách.
“Là tôi phải cảm ơn cô mới đúng.” Trác Như Vân nói: “Bé Viêm vốn rất ít giao tiếp với người ngoài, hơn nữa thằng bé không thể nghe thấy âm thanh và cũng không thể nói chuyện nên người khác càng không muốn giao tiếp với thằng bé. Cô sẵn lòng học ngôn ngữ của người câm điếc để giao tiếp với thằng bé là điều mà tôi ước còn không được.”
“Bé Viêm rất đáng yêu. Hơn nữa thằng bé có vẻ khá thích tôi nên tôi nghĩ rằng đây là định mệnh của chúng tôi.” Lăng Y Mộc nói.
Định mệnh ư… Môi của Trác Như Vân mấp máy, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói: “Đúng vậy, có lẽ… đây thật sự là định mệnh”
“Chị Trác, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây!” Lăng Y Mộc nói.
“Được, ngày mai gặp lại.” Sau khi Trác Như Vận đợi Lăng Y Mộc đi khỏi, cô ấy đóng cửa nhà hàng, rồi trở về căn phòng nhỏ ở phía sau nhà hàng. Cô nhìn con trai mình đã ngủ say ở trên giường, còn mẹ Trác thì đang ở bên cạnh lấy tay vỗ nhẹ vào người thắng bé.
“Thằng bé ngủ rồi ạ?” Trác Như Vân nhẹ giọng hỏi, mặc dù biết thật ra con trai mình không nghe được, nhưng cô vẫn theo bản năng mà nhỏ giọng nói.
“Ừ, nó vừa mới ngủ.” Mẹ Trác nói: “Lăng Y Mộc đó thật sự muốn học ngôn ngữ của người câm điếc sao?”
“Chắc là như vậy. Vừa rồi, khi con đưa cho cô ấy cuốn sách ngôn ngữ ký hiệu, cô ấy còn nói cảm ơn con.” Trác Như Vân nói. “Không thể tin được là cô ấy khá tốt. Mấy ngày nay, mẹ nhìn thấy cô ấy cũng đối xử rất tốt với bé Viêm.”
Mẹ Trác thở dài một hơi. Trong khoảng thời gian này, cái nhìn của bà đối với Lăng Y Mộc thay đổi khá nhiều. “Con nghĩ việc cô ấy bị ngồi tù là do nguyên nhân sâu xa gì đó.”
Trác Như Vân ngồi xuống và nói: “Tính cách của cô ấy có vẻ thận trọng và chu đáo. Lúc trước, con đã nghe cô ấy gọi điện cho bạn bè của mình, hình như là đang nói về việc lật lại vụ án. Có lẽ cô ấy bị oan cho nên cô ấy mới muốn lật lại vụ án.”