“Có vẻ cô ấy cũng có số khổ giống như con. Vẻ mặt của mẹ Trác Như Vân đột nhiên trở nên hung dữ: “Trước kia, nếu như không phải con bị oan, thì đâu bị ngồi tù và thậm chí còn…”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa” Trác Như Vân lắc đầu và nói: “Dù thế nào đi nữa thì bây giờ con có thể ở cùng một chỗ với mẹ và bé Viêm, và con cũng cảm thấy khá tốt. Đợi đến khi chúng ta tiết kiệm đủ tiền để cấy tại nhân tạo cho bé Viêm thì về sau, mọi thứ sẽ ngày càng trở nên tốt hơn. “
“Con… thật sự không định đi tìm cậu ta nữa sao?” Mẹ Trác do dự và nói. “Mẹ, con biết rõ rằng mẹ cảm thấy nếu con đi tìm anh ta thì có lẽ anh ta sẽ nể mặt bé Viêm là con của anh ta mà khiến cho cuộc sống của con và bé Viêm trôi qua khá hơn một chút. Nhưng mẹ lại không nghĩ rằng, lúc trước, khi con mang thai, anh ta đã tự tay tổng con vào tù. Mẹ cảm thấy anh ta còn có thể quan tâm bé Viêm có phải là con của anh ta hay không sao?” Trác Như Vân bình tĩnh nói.
Vì đã từng là quá đau khổ và quá tuyệt vọng cho nên bây giờ cô chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Nghe vậy, trong lòng mẹ Trác chua xót và lau nước mắt: “Mẹ chỉ là sợ con quá mệt mỏi, sợ một mình con không chịu nổi.”
“Không đầu mẹ ơi, con còn có mẹ và bé Viêm. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, con đều có thể chống đỡ được nên mẹ yên tâm đi.” Trên khuôn mặt dịu dàng của Trác Như Vân lộ ra một nụ cười tươi: “Được rồi, mẹ cũng đi ngủ sớm đi, con đi thu dọn một chút và chuẩn bị các nguyên liệu nấu ăn cho nhà hàng vào ngày mai.”
Mẹ Trác gật đầu, rồi nằm xuống bên cạnh bé Viêm.
Trác Như Vân quay người và nụ cười trên mặt đã biến mất. Mẹ cô nghĩ rằng nếu cô quay về với người đàn ông đó thì có lẽ còn có thể có một cuộc sống tốt hơn, nhưng hiện tại, điều mà cô sợ hãi là người đàn ông đó vẫn còn đang tiếp tục trả thù.
Năm đó, sau khi ra tù, cô đưa mẹ và bé Viêm rời khỏi thành phố kia và đến Thành Thủy chính là vì muốn tránh né người đàn ông đó.
Chỉ khi tránh được người đàn ông đó thì cuộc sống của cô mới có thể chính thức bắt đầu lại một lần nữa.
Cô chỉ ước rằng đời này kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông đó nữa!
Lăng Y Mộc nhìn ông cụ đang nằm trên giường trước mặt. Cô không bao giờ nghĩ rằng ông nội của Dịch Quân Phi, người từng hô mưa gọi gió ở Thanh Thủy lại trực tiếp cử người đến chặn đường cô và đưa cô đến bệnh viện này.
Nhưng vào lúc này, trong phòng bệnh yên lặng không ai phát ra tiếng động, Lăng Y Mộc vẫn chỉ cảm thấy ông cụ Dịch đang nhìn cô rất nghiêm túc, nhưng nhìn ánh mắt của ông ta lại có chút khinh thường và có chút ghét bỏ.
Ở bên cạnh ông cụ Dịch, còn có một người đàn ông chăm sóc tự xưng là thư ký riêng của ông cụ Dịch đã đưa cô đến đây.
“Cô có biết tại sao tôi lại để người đưa cô đến đây hay không?” Cuối cùng, một lúc lâu sau, giọng nói của ông cụ Dịch lúc này mới phá vỡ sự yên bình.
“Tôi biết.” Lăng Y Mộc vẫn trả lời như cũ: “Bởi vì Dịch Quân Phi.” Trên đường cô được đưa đến, cô nói rằng cô ấy không lo lắng, không căng thẳng, đó là giả, nhưng khi cô đến đây, không biết bằng cách nào đó, cô nhìn thấy ảnh mắt chán ghét của ông cụ Dịch, ngược lại tâm trạng của cô đã bình tĩnh trở lại.
Dù sao, cô cũng đã từng trải qua những điều tồi tệ nhất trước đây, nhưng hôm nay nó có thể tồi tệ đến mức nào?
Ông cụ Dịch khịt mũi: “Ngược lại cô biết rõ!”
“Ý của ông là gì?” Lăng Y Mộc vẫn hỏi thẳng, có lẽ vì nhiều chuyện như vậy, cô thật sự rất mệt nên không muốn lượn vài vòng luẩn quẩn nữa.
“Tôi không ngờ nó lại để cho cô sống trong nhà họ Dịch, một người phụ nữ như cô, cô thật sự cho rằng mình có thể vào cửa nhà họ Dịch sao?” Ông cụ Dịch lạnh lùng nói.