Đột nhiên, một tia sáng lấp lánh thu hút sự chú ý của cô.
Cô nhìn thấy phía trước không xa, hình như có một cái chòi riêng biệt, cửa sổ căn nhà đó sáng rực rỡ.
Chỉ khi Lăng Y Mộc vẫn đang tiến lại gần, cô mới thấy chữ “linh đường” được viết trên tấm bảng trước cửa nhà.
Lăng Y Mộc vẫn còn bàng hoàng, cô bước tới và nhẹ nhàng mở. . Ngôn Tình Tổng Tài
cửa, đập vào mắt cô là một phòng rộng rãi, trên bức tường ngay phía trước sảnh, phía trên bức tường có treo một khung ảnh. Đó là một bức ảnh đen trắng của một người đàn ông.
Đó là một người đàn ông rất đẹp trai, có khí chất thư sinh, giữa lông mày có chút ôn nhu và đôi mắt rất lịch lãm, ngoại hình của người đàn ông này có phần giống với Dịch Quân Phi, ngoại trừ việc Dịch Quân Phi có vẻ ngoài bảnh bao hơn.
Có thể là do đôi mắt khác lạ nên đôi mắt của người đàn ông này giống với đôi mắt của ông cụ Dịch hơn, chúng hoàn toàn khác với đôi mắt đào hoa của Dịch Quân Phi.
Lăng Y Mộc đã có câu trả lời trong lòng, người đàn ông này, cô e rằng đó phải là bố của Dịch Quân Phi.
Nhưng không ngờ bố anh hóa ra lại có vẻ ngoài hiền lành như vậy.
Cô chỉ biết từ trong miệng của Dịch Quân Phi rằng mẹ anh đã bỏ anh và bố anh mà đi, lúc đó cô có nghe thấy nhưng thật ra cũng không cảm thấy có nhiều cảm xúc, dù sao thì loại chuyện này, cô đã từng làm quá nhiều vụ án, cũng có những cảnh như vậy trong nhiều hồ sơ vụ án.
Chỉ đến bây giờ, khi cô nhìn thấy bức ảnh này, trong đầu cô như chỉ có một danh từ, đột nhiên, từ này vừa nhìn, vừa cảm nhận hình ảnh, nó dường như trở nên thật và gần gũi hơn.
Người phụ nữ kia tốt như thế nào mà bỏ một người đàn ông trông, hiền lành như thế này. Người đàn ông này cứ thế mà chết, người phụ nữ kia có từng hối hận không?
“Tại sao chị lại đến đây?” Một giọng nói đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh này, Lăng Y Mộc giật nảy mình Cô đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy Dịch Quân Phi đang đứng cách đó không xa, đôi mắt đen sâu thảm đang nhìn cô chäm chãm.
“Tôi… Tôi đang tìm cậu” Cô trả lời.
“Tìm tôi?” Anh hơi nhướng mày tiến lại gần cô nói: “Có chuyện gì?”
Cô cần môi, tuy rằng mọi chuyện vẫn ổn, nhưng cô sợ sẽ có chuyện xảy ra với anh.
“Hả?” Mắt anh vẫn nhìn cô, đang chờ cô nói.
Cô do dự một chút rồi nói: ‘Cũng không có chuyện gì, chỉ là lúc cậu đưa tôi trở về phòng nghỉ, tôi thấy cậu không trở về phòng mà lại đi lên cầu thang bên này, thế nên tôi muốn xem xem cậu có bị gì không. Ôi, nếu cậu không có chuyện gì vậy thì tôi đi…”
Cô vừa nói xong định xoay người rời khỏi đó.
Thế nhưng ngay sau đó hai bàn tay nhanh chóng vươn tới ôm lấy cô: “Chị đang lo lắng cho tôi đúng không?”
Cả người Lăng Y Mộc như đang bị bao trùm bởi hơi thở của đối phương, trong lúc đột ngột, cô không biết nên trả lời thế nào.
Lo lắng, cô có lo lắng cho anh không?
Suy nghĩ cô bắt đầu trở nên rối loạn, là bởi vì tối nay anh đã cứu cô sao? Thế nên tối nay cô mới không xem anh là Dịch Quân Phi mà xem anh là “Bình Quân” nên mới lo lắng như thế sao?