Trong lúc Lăng Y Mộc đang suy nghĩ thì bên tai cô đột nhiên truyền tới tiếng hít thở dồn dập, bên trong cổ họng anh còn phát những tiếng rên khẽ mơ hồ, hai cánh tay đang ôm lấy eo cô cũng từ từ thả lỏng.
Lăng Y Mộc vừa xoay người lại thì nhanh chóng nhìn thấy sắc mặt Dịch Quân Phi trở nên tái nhợt, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, còn một cánh tay khác thì đang che lên bụng.
Cô giật mình, bỗng nhiên nhớ lại trước đây đã từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh: “Có phải bệnh đau dạ dày của cậu lại tái phát rồi không?”
“Xem ra chị còn nhớ được bệnh của tôi nữa.” Anh thấp giọng lấm nhẩm, trên mặt hiện lên nụ cười, chỉ là lúc này mặt mũi anh tái nhợt, cùng với dáng vẻ đang cố khống chế sự đau đớn trong người khiến nụ cười của anh trở nên yếu ớt hơn mấy phần.
Lăng Y Mộc vội vàng chạy tới đỡ Dịch Quân Phi, đưa mắt nhìn xung quanh một chút, thế nhưng ở đây cũng không có nơi nào có thể ngồi được, vì thế cô nhanh chóng đỡ anh đến chiếc ghế salon trong.
phòng. Sau khi cô đỡ anh ngồi xuống ghế salon thì nhanh chóng nhồm người tới rút một từ khăn giấy, lau mồ hôi trên trán anh.
“Đột nhiên bị đau sao?” Cô hỏi.
*Trước đó có hơi đau một chút thế nhưng tôi lại không quá để ý, tưởng rằng đau một chút rồi hết thế nhưng không ngờ ban nãy lại đau hơn” Anh hạ thấp giọng: “Thế nhưng tôi lại không ngờ chị còn nhớ cả bệnh của tôi đây, xem ra chị rất để ý đến tôi đúng không?”
Lăng Y Mộc không trả lời vấn đề này của anh, để ý sao… ngay cả cô cũng không biết câu trả lời là gì.
“Thuốc đây? Cậu có mang theo thuốc không?” Cô lại hỏi.
“Tôi không thích uống thuốc, ráng chịu đâu một chút thì sẽ không.
Sao nữa…
“Cậu không thích uống thuốc sao? Thế nhưng lần trước tôi mua thuốc cho cậu, không phải cậu cũng…”
“Bởi vì thuốc đó là do chị mua, chị mua thì sao tôi lại không uống chứ?” Nhớ lại khi đó, mỗi ngày anh đều ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ.
Lăng Y Mộc không nói gì thế nhưng vấn đề là lần trước khi ở gần thôn Thành Trung có một tiệm thuốc. Thế nhưng lúc này đã hơn nửa đêm, hơn nữa xung quanh nơi này cũng không có một tiệm thuốc nào bán hai mươi tư giờ cả!
Bên cạnh đó lúc này người giúp việc trong biệt thự cũng đã nghỉ ngơi cả rồi, những người chưa ngủ chắc hẳn đều là nhân viên an ninh của biệt thự này.
“Chuyện này, buổi tối nơi này có bảo vệ không? Có thể nhờ ai đó chạy xe đi mua thuốc được không?” Lăng Y Mộc hỏi lại.
“Chị à, chị định cho tôi uống thuốc sao?” Dịch Quân Phi cố gắng nói, cảm giác đau đớn trong dạ dày khiến cả người anh phát lạnh, mồ hôi trên cơ thể cũng càng lúc càng nhiều.
“Nếu không uống thuốc lỡ như tí nữa cậu lại đau hơn thì sao?”
Lăng Y Mộc lên tiếng, dường như cô nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng lấy điện thoại bắt đầu lên mạng tìm những tiệm thuốc online.
Mặc dù tiệm thuốc cách nơi này hơi xa một chút thế nhưng nếu tăng thêm tiền phí thì chắc hẳn vẫn được, hơn nữa nơi này cách tiệm thuốc cũng chỉ có hai mươi phút. Việc này vẫn nhanh hơn việc nhờ bảo vệ chạy đi mua thuốc.
Lăng Y Mộc suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đặt hàng, đặt những loại thuốc mà lần trước cô đã mua cho Dịch Quân Phi. Sau khi đặt hàng thành công, ánh mắt cô lại nhìn về phía Dịch Quân Phi.
Chỉ thấy lúc này cả người anh đang tụt lại, đôi môi anh mím chặt tựa như đang cố gắng kìm nén âm thanh than thở của mình thế nhưng khi anh làm thế thì tiếng thở dốc càng nhiều hơn.
Lúc này hai mắt anh đang nhảm chặt, hàng lông mi dài trong như cánh quạt rũ xuống mí mắt.