Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 14: Chương 14




Editor: Masha

Hạ Sơ Lam trở về thay đổi một thân nam trang, chỉ nói muốn ra cửa, cũng chưa nói đi đâu làm gì. Triệu ma ma vốn không yên tâm nàng buổi tối đi ra ngoài, nhưng có Tư An cùng Lục Bình đi theo, trong thành còn có tuần canh, cũng không ngăn cản.

Chợ đêm tập trung ở mấy đường phố chủ yếu, ầm ĩ như ban ngày. Toàn bộ đèn đường đốt lên như hỏa long, đám đông náo nhiệt, người bán hàng rong đi dọc phố rao hàng. Có cửa hàng cố định, cũng có xe đẩy chất đầy đồ vật. Đủ loại hàng hóa, các loại mỹ thực cũng rất phong phú: bánh bao thịt dê, cua ngâm rượu, phổi cay, thịt khô, tôm hấp gừng, ốc giòn, hàu…… Toàn bộ phố đều tràn ngập mùi hương.

Sùng Minh nhìn mà âm thầm chảy nước miếng, Lục Bình cùng Tư An liền mua rất nhiều đồ ăn cho hắn, nhiệt tình tiếp đãi. Hắn nhìn nhìn Cố Hành Giản trước, chờ Cố Hành Giản gật đầu, hắn mới dám ăn. Rốt cuộc là tâm tính của hài tử, cũng không hề lạnh như băng, cùng hai người Lục Bình và Tư An xem như hòa hợp.

Cố Hành Giản ăn thật sự ít, Hạ Sơ Lam cố ý mua một xâu thịt dê rất ngon cho hắn, Sùng Minh lập tức ngăn cản nói: “Không được, gia nhà ta ăn chay!”

Hạ Sơ Lam chỉ có thể thuận tay đưa cho Sùng Minh. Hóa ra hắn ăn chay, trách không được gầy như vậy.

Bọn họ đi đến trước mặt một vị lão giả bán bánh chay, Cố Hành Giản dừng lại, lấy tiền đồng mua một cái, tán gẫu: “Lão nhân gia, nghe khẩu âm người hình như là người phương bắc?”

Lão giả gật đầu nói: “Vị tiên sinh này nhĩ lực hảo, lão hủ là người Khai Phong. Hai mươi năm trước mang theo một nhà già trẻ chạy trốn tới phía nam, lưu lạc hai mươi năm, âm sắc giọng nói quê hương vẫn không thay đổi được.”

Cố Hành Giản lại hỏi: “Mấy năm nay trôi qua như thế nào?”

Lão giả thuần thục múc tương gạo trong bình trên ván sắt, nói: “Lúc vừa tới đánh giặc liên miên, cả ngày không được sống yên ổn, ăn ở cũng không quen. Mấy năm nay khá hơn nhiều, làm sinh ý cũng không tồi. Nhưng lão mong được trở về, ngày ngày tưởng, hàng đêm mong, cũng không biết triều đình khi nào mới có thể lấy lại Trung Nguyên, phần mộ tổ tiên đều ở nơi đó. Tiên sinh, bánh của ngài, chúc ngon miệng.”

Cố Hành Giản tiếp nhận bánh, nói cảm ơn, yên lặng vừa ăn vừa đi về phía trước.

Hạ Sơ Lam thấy hắn giống như đang suy tư, liền không nói gì, an tĩnh đi bên cạnh hắn. Tư An cùng Lục Bình vui đùa ầm ĩ, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hai người không dám tiếp tục quậy. Sùng Minh cắn thịt dê tươi mới, đánh giá Hạ Sơ Lam. Vị cô nương này thật đúng là tâm tư thất khiếu linh lung. Rõ ràng chỉ mới gặp vài lần, hình như có thể thăm dò được tính tình tướng gia.

Chờ Cố Hành Giản phục hồi tinh thần lại, đã đi đến một đầu phố khác, ngọn đèn dầu leo lét.

“Nhớ tới chút chuyện xưa, vắng vẻ cô nương.” Cố Hành Giản nói mang theo vài phần xin lỗi.

Hạ Sơ Lam lắc lắc đầu, nàng cũng không thích nam nhân nói quá nhiều, ít lời chút càng hợp ý. Lúc này, một người bán hàng rong đẩy xe lại đây, đại khái trên xe đẩy chất đồ vật quá cao, hắn nhìn không thấy phía trước, lại đến chỗ thấp, bỗng nhiên xe tăng tốc.

“Cô nương cẩn thận!” Lục Bình cao giọng hô, người đã bay nhanh tới. Bởi vì xe đẩy của người bán hàng rong sắp đụng vào Hạ Sơ Lam.

Cố Hành Giản tay mắt lanh lẹ, duỗi tay ôm eo nàng, xoay người sang chỗ khác: “Sùng Minh, ngăn lại xe!”

Sùng Minh đang ngây người, lập tức đi qua giúp đỡ người bán hàng rong ổn định xe đẩy, lúc này mới không vọt tới phố xá sầm uất.

Hạ Sơ Lam không phòng bị bỗng nhiên bị người ôm lấy, đôi tay theo bản năng mà để ở trước ngực nam nhân, cơ hồ sờ đến quả tim đang đập của hắn. Nàng trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, rơi vào một đôi mắt đen nhánh thâm thúy. Ngọn đèn dầu cùng ồn ào náo động của cả con đường hình như đều biến mất, chỉ có người trước mắt này, còn có tiếng tim nàng bỗng nhiên đập nhanh hơn.

“Ngại quá, thật là ngại quá! Nhị vị không có việc gì đi?” Người bán hàng rong chạy tới, quan tâm hỏi.

Hạ Sơ Lam lúc này mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng từ trong lồng ngực Cố Hành Giản rời khỏi, cảm giác bên tai nóng lên. Cố Hành Giản cũng không trách cứ người bán hàng rong, chỉ nhắc nhở: “Lần sau chú ý chút. Đêm đen vốn không thấy rõ đường, nơi này người nhiều, làm người bị thương không tốt đâu.”

“Tiểu nhân chú ý, tiểu nhân lần sau nhất định chú ý!” Người bán hàng rong nhìn thấy hai người không có việc gì, cũng không lược thuật trọng điểm bắt hắn bồi tiền, nhẹ nhàng thở ra. Lại nói vài tiếng không phải mới đi rồi.

Lục Bình cùng Tư An vây quanh Hạ Sơ Lam hỏi han, Cố Hành Giản đứng ở một bên, vô ý thức mà nhìn nàng một cái. Vừa rồi nàng ở trong lòng ngực hắn, trong nháy mắt nàng ngước mắt lên kia, hô hấp hắn thế nhưng có chút rối loạn. Nha đầu này tuyệt sắc, thật sự không thể thân cận quá gần.

Sùng Minh đi đến bên người hắn, thấp giọng nói: “Gia, ngài không có việc gì đi? Nhìn dáng vẻ chỉ là người bán hàng rong bình thường, không có gì khả nghi.”

Cố Hành Giản gật đầu, đi qua nói với Hạ Sơ Lam: “Sắc trời không còn sớm, ta đưa cô nương trở về.”

Trên đường trở về, hai người đều không nói chuyện. Cách chợ đêm càng xa, đèn đường không rực rỡ như vậy nữa, trên mặt đất hai cái bóng một dài một ngắn, ở giữa có chút khoảng cách. Hai binh sĩ tuần phô từ đầu kia lại đây, nhỏ giọng nói chuyện với nhau: “Tối nay huynh đệ phải nâng tinh thần lên, nghe phía trên nói thế tử Anh Quốc Công đã tới Thiệu Hưng, cũng không thể để xảy ra chuyện gì trên đường.”

“Yên tâm đi, tại vùng này ta và huynh làm nhiều năm như vậy, cũng chưa từng có đại án tử. Nhưng thế tử Anh Quốc Công chạy đến Thiệu Hưng làm gì?”

“Ta nghe huynh đệ quan sai phủ nha nói hình như là muốn đánh giặc, tới gom góp quân lương, các phú giả Thiệu Hưng trong danh sách đều phải đến gặp.”

Hai binh sĩ vừa nói chuyện vừa đi xa. Hạ Sơ Lam nghe được rõ ràng chính xác, không nghĩ tới Lục Ngạn Viễn đến Thiệu Hưng là mục đích này, chỉ sợ thực mau lại phải gặp mặt hắn. Nàng quả thực không muốn giao thiệp gì với hắn.

Cố Hành Giản nhìn đến thần sắc của nàng, hỏi: “Suy nghĩ chuyện quyên tiền?”

Hạ Sơ Lam thuận thế nói: “Quốc gia muốn đánh giặc, quốc khố không đủ, muốn thương nhân quyên tiền cũng là lệ thường. Thời kỳ Thái Tông tiền triều chiến sự thường xuyên, hiện quốc khố đã thiếu. Chỉ là thương nhân Thiệu Hưng không bằng Lâm An giàu có và đông đúc, quyên tiền cũng không tới phiên chúng ta mới phải.”

Cố Hành Giản quen cửa quen nẻo nói: “Lấy danh nghĩa quốc gia trù bị và gom góp quân lương, sẽ phải có điều kiện rất tốt để trao đổi. Tỷ như dùng muối, trà, vải vóc đổi hay giảm thuế má. Hơn nữa việc này cần tự nguyện, quan phủ cũng cưỡng bách không được, không cần lo lắng quá mức.”

Lúc hắn nói lời này, vô thức mà toát ra một loại cảm giác chắc chắn của người bậc trên, không giống như tiên sinh dạy học. Hạ Sơ Lam cảm thấy người này thật thâm sâu, không quá minh bạch. Vừa rồi ở chợ đêm từng dựa gần như vậy, hiện tại phảng phất lại như cách xa sơn thủy.

Ở phía sau Tư An nhỏ giọng nói chuyện cùng Lục Bình: “Ngươi có cảm thấy hay không, cô nương chúng ta cùng vị Cố tiên sinh này thoạt nhìn rất xứng đôi?”

Lục Bình không đồng ý: “Vị tiên sinh này hình như lớn tuổi hơn cô nương rất nhiều, xứng chỗ nào?”

Tư An cười trộm nói: “Vừa rồi Cố tiên sinh cứu cô nương, ta rõ ràng nhìn thấy bên tai cô nương đỏ lên. Từ lúc ngươi vào phủ, có thấy qua cô nương chúng ta thẹn thùng với ai chưa? Lớn tuổi thì làm sao, sẽ biết đau người a. Cha ta so với mẹ ta hơn rất nhiều tuổi, vẫn ân ân ái ái.”

Lục Bình nghĩ lại một chút, cô nương đối với vị Cố tiên sinh này, không giống những người khác. Chắc là vị tiên sinh này có chỗ hơn người đi.

Thực mau đến Hạ gia, Hạ Sơ Lam chủ động mở miệng: “Ta tới rồi, tiên sinh không cần đưa nữa.”

Cố Hành Giản cũng không nhiều lời, mang theo Sùng Minh rời đi.

Chờ bọn họ đi xa chút, Hạ Sơ Lam mới tiếp tục hướng trong nhà đi, tâm sự nặng nề. Bùi Vĩnh Chiêu từ một đầu khác lại đây, tâm tình tựa hồ thực tốt, còn ngâm nga tiểu khúc, hai người ở ngoài cửa đối mặt.

Bùi Vĩnh Chiêu nói: “Tam muội, đã trễ thế này, mới từ bên ngoài trở về?”

“Ân.” Hạ Sơ Lam nhàn nhạt, không nghĩ cùng hắn nhiều lời, đang muốn đi lên bậc thang, Bùi Vĩnh Chiêu đuổi theo nói: “Tam muội, là người một nhà ta mới nói cho muội. Thế tử Anh Quốc Công tới Thiệu Hưng gom góp quân lương, muốn thương nhân quyên tiền. Hạ gia là nhà giàu số một Thiệu Hưng, chuyện này chỉ sợ trốn không thoát. Muội nên sớm làm chuẩn bị.”

Hạ Sơ Lam nghiêng đầu nhìn hắn. Bùi Vĩnh Chiêu luôn luôn chướng mắt Hạ gia, lần này thế nhưng phá lệ mà quan tâm?

Bùi Vĩnh Chiêu đương nhiên sẽ không nói mình hôm nay đi đâu làm gì, chỉ là ý vị thâm trường cười một chút, đi vào trước.

Hạ Sơ Lam mặc kệ hắn, bước vào cửa, phân phó Lục Bình đóng cửa lại. Nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, lại đem Lục Bình kêu tới: “Nhìn chằm chằm Bùi Vĩnh Chiêu.”

“Vâng.”

Đại môn Hạ gia quan nghiêm, trong một góc có người đi ra, nhanh chóng chạy hướng góc đường. Nơi đó dừng một chiếc xe ngựa, người đánh xe bên eo đeo bội kiếm, vừa thấy liền biết là quân sĩ. Người nọ ở bên cạnh xe ngựa hành lễ nói: “Thế tử, Hạ cô nương đã trở lại, Bùi Vĩnh Chiêu cũng vào Hạ gia.”

Người đánh xe có lòng nói: “Trách không được không cho chúng ta đưa về nhà đâu. Loại tiểu nhân này, cư nhiên bán đứng nhà mẹ đẻ thê tử mình để bò hướng lên trên, đáng xấu hổ! Thế tử, ngài thật sự dùng biện pháp hắn nói?”

Lục Ngạn Viễn xuống xe ngựa, xa xa mà nhìn phương hướng Hạ gia. Đại môn tựa hồ không khác gì những nhà bình thường giàu có và đông đúc, dưới mái hiên treo hai ngọn đèn lồng màu đỏ, trừ cái đó ra cũng không có gì thu hút. Hắn vốn tưởng rằng Bùi Vĩnh Chiêu là có người cố ý phái tới hiến kế, liền quan sát một thời gian. Trước mắt bất quá chỉ là cái tiểu nhân không từ thủ đoạn muốn bò lên trên, không đáng nhắc đến.

Sắc trời đã muộn, thành nam nơi này không có cửa hàng gì, mọi nơi yên tĩnh không tiếng động. Lục Ngạn Viễn đi tới phía trước hai bước, nắm chặt tay, đi trở về thấp giọng nói: “Chúng ta trở về.”

Hai tùy tùng ngạc nhiên, đợi như vậy nửa ngày, người cũng chưa nhìn thấy, liền phải đi trở về? Vị Hạ cô nương này cũng thật lợi hại, thế tử gia hành sự quyết đoán, chưa bao giờ sẽ chần chừ như thế, càng miễn bàn chờ một nữ nhân.

Giây lát, xe ngựa tiến vào bóng đêm, không lưu dấu vết.

***

Sùng Minh cả đêm ăn rất nhiều đồ vật, bụng có điểm căng, lúc đi trở về, còn chưa có tiêu thực, lại ở trong sân đánh quyền.

Cố Cư Kính so với bọn hắn còn về muộn hơn. Hắn là người thích náo nhiệt, Thiệu Hưng lại có không ít sinh ý bằng hữu, muốn nói sinh ý, muốn xã giao. Những người này đều xem như tai mắt của hắn, quả nhiên tin tức linh thông, đã nghe được ngày sau Lục Ngạn Viễn muốn gặp thương nhân Thiệu Hưng ở chỗ nào, hắn cố ý trở về gấp, muốn nói cho Cố Hành Giản.

Hắn tiến trong viện liền đem một cái bao giấy ném cho Sùng Minh: “Cho ngươi bánh bao thịt dê, nóng hầm hập, ăn nhanh đi. Cùng gia các ngươi đi ra ngoài khẳng định là đói lả đi? Tên kia đi đường như lão nhân hay xuất thần, tính tình lại buồn chán, ăn uống lại giống như nữ oa, làm khó ngươi đi theo hắn.”

Sùng Minh sờ sờ bụng, khó xử nói: “Nhị gia, ta thật sự đã ăn no rồi……”

Cố Cư Kính cảm thấy kỳ quái, liền truy vấn buổi tối đã xảy ra chuyện gì. Chờ nghe xong Sùng Minh tự thuật, hắn cả kinh nói không nên lời, sau một lúc lâu mới hỏi: “Hắn, hắn là đi tìm nha đầu Hạ gia, còn ôm, ôm người ta? Ngươi xác định là ôm, không phải đẩy?”

Sùng Minh dùng sức gật gật đầu. Lúc ấy hắn cũng cảm thấy thực ngoài ý muốn, mấy năm nay nữ tử thích tướng gia có thể nói là tre già măng mọc. Đô thành còn mở đánh cuộc, đoán nữ tử nào có thể bắt lấy tướng gia. Ngay cả mỗi lần tiến cung dự tiệc, cũng luôn có vương công quý nữ gia thế hiển hách chủ động đuổi theo đưa hoa a, tặng thư a, tướng gia xem đều không xem một cái, càng đừng nói chạm một đầu ngón tay vào các nàng.

Cố Cư Kính cảm thấy không thể tưởng tượng, hay là cây vạn tuế này rốt cuộc thông suốt rồi? Hắn hỏi gấp: “Gia các ngươi đâu?”

“Hồi sau tìm cuốn kinh Phật, sau đó liền nhốt mình trong phòng.” Sùng Minh ăn ngay nói thật.

Cố Cư Kính vô ngữ, ôm nữ nhân xong liền phải xem kinh Phật, hắn quả nhiên vẫn là cao hứng quá sớm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.